Thế nên không cần phải nói gì nhiều về tình cảnh lúc này, Tưởng Diễm thấy Diêu Tú Hồng xông về hướng mình cũng chẳng sợ hãi, còn chuẩn bị nghênh đón, lưu loát nắm lấy túm lấy tóc của đối phương, dùng hết sức bình sinh mà kéo.

Kéo cho bà ta trọc đầu luôn!

Nói thật, Tưởng Diễm vốn là nhằm về phía bà ta.

Tưởng Diễm không mù, nếu thái độ của nhà họ Khương tốt một chút thì bà ấy không phải người không nói lý.

Thế nhưng thái độ của người đàn bà này thì sao, không những không nói tiếng xin lỗi, mà toàn bộ quá trình đều trưng ra vẻ mặt như bị lừa đá, dáng vẻ cao ngạo kiêu căng, đúng là muốn ăn đòn mà!

Bây giờ tự bà ta chủ động đưa người tới, bà ấy không đánh cho bà ta kêu cha gọi mẹ thì thật có lỗi với uy danh Tưởng Diễm xưa giờ của bản thân.

Cả đời Diêu Tú Hồng đều sống an nhàn và sung sướng, cũng quen kiểu ngồi tít trên cao, không chỉ võ mồm không bằng người ta, mà ngay cả đánh nhau cũng chẳng bằng, rất nhanh đã bị đè xuống đất mà đánh.

Tóc bà ta bị túm lấy rơi rụng khắp nơi, trên mặt cũng có vết máu.

Thật sự rất thê thảm.

Người nhà họ Khương muốn ngăn cản, nhưng người nhà họ Trần và nhà họ Lưu đâu phải kẻ ăn chay, mười người đàn ông lực lưỡng cản vài người đàn ông trí thức chẳng tốn sức chút nào.

Trần Lộng Mặc ở trong phòng bệnh, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động, cô cũng muốn ra ngoài nhìn xem tình hình thế nào.

Cô thật sự khâm phục, lén lút giơ ngón cái lên cho Lưu Viên Viên đang kéo tay áo lên, lo lắng mẹ cô ấy không đánh lại người ta, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể xông ra giúp đỡ.

Bởi vì cha mẹ đã tới, sống lưng Lưu Viên Viên thẳng tắp, cô ấy hất cằm một cái vẻ mặt kiêu ngạo.

Tào Thu Hoa nhìn động tác nhỏ của cô con gái, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn chồng mình.

Đồng thời cũng thật sự cảm thấy yên tâm.

Cô vẫn còn sức để nghịch, lá gan lớn lắm.

Lúc nãy bà ấy còn lo lắng đứa nhỏ sẽ bị dọa sợ nên lén lút gọi hồn vía cô về nữa chứ!

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cuối cùng, trận chiến giữa hai người đàn bà này kéo dài tới khi bảo vệ của bệnh viện tới can ngăn thì mới dừng lại.

Gương mặt Diêu Tú Hồng bây giờ trông rất khó coi. Người đàn bà trước giờ luôn xem trọng hình tượng, bây giờ chẳng thèm quan tâm tới da đầu bỏng rát, cả người bà ta run rẩy khó thở, thế nhưng vẫn không quên lớn tiếng kêu gào: “Đồ đàn bà đanh đá! Đồ điên! Bà biết tôi là ai không? Bà dám quấy rối thế này không phải chỉ muốn lừa tiền thôi sao? Bà chờ đó cho tôi!”

Bà ta lại còn có lòng mắng một vài câu thô tục, để cho mấy người nhà quê này biết bà ta lợi hại thế nào.

Nhưng Diêu Tú Hồng cũng không phải mất lý trí hoàn toàn, bà ta hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này.

Tưởng Diễm chống nạnh, hừ một tiếng, phun nước bọt vào mặt đối phương: “Bà đây chẳng cần biết bà là ai, bà chỉ cần biết rằng, biết nhà bà có xe mà con tôi còn dám ra tay, tức là nhà bà đây cũng có lực lượng của mình!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghe vậy, người nãy giờ vẫn luôn có thái độ đúng mực – cha Khương, Khương Thành, đôi mắt lóe sáng, tay ông ấy dùng sức níu lại bà vợ còn muốn hung dữ xông tới.

Tính tình ông ấy không phải tốt lành gì, nhưng cũng không phải người độc ác, cũng biết nặng nhẹ, xưa giờ làm việc xử sự coi như liêm chính.

Vợ con bị đánh, mặc dù ông ấy tức giận, nhưng cũng biết nhà mình đuối lý.

Bây giờ nghe người đàn bà ở đối diện kia nói thế, cùng với vẻ mặt bình tĩnh của những người xung quanh, ông ấy biết lời bà ấy nói là sự thật.

Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, chỉ cần một câu nói là có thể bị đổ tội đi xung quân, ông ấy không cảm thấy vị trí quản đốc của mình yên ổn cỡ nào.

Cho nên, phần thua thiệt này, ông ấy nhất định phải nhận!

Hơn nữa, đứa con nhỏ kiêu căng buông thả này đúng là nên nếm chút đau khổ mới được.

Nghĩ tới đây, nhân lúc nhân viên bảo vệ của bệnh viện vẫn còn ở đó, Khương Thành chặn vợ mình lại, dẫn con trai tới, thành khẩn nói lời xin lỗi, tiền bồi thường nên đưa cũng đưa nhiều hơn chứ không ít.

Dáng vẻ ông ấy từ đầu tới cuối đều vô cùng khiêm tốn.

Nhà họ Trần và nhà họ Lưu thấy thái độ người cha không tệ, thêm nữa bọn nhỏ đúng là không có xảy ra chuyện gì lớn, vì thế bọn họ nhận tiền bồi thường, nói thêm vài câu dạy dỗ nghiêm khắc với Khương Lạc Bắc, sau đó thả cho người nhà họ Khương rời đi.

==

Đi tới cửa bệnh viện.

Khương Thành nhìn vẻ mặt vô cùng hối hận của con trai, rồi lại nhìn gương mặt đã sưng lên của cậu, trong lòng muốn trách mắng cậu vài câu, hoặc là cho thêm hai cái bạt tai.

Nhưng nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần tới thê thảm của cậu, cuối cùng ông ấy cũng không ra tay.

Ông ấy có thể nhìn ra, trải qua chuyện vừa rồi, tính cách phù phiếm của con trai đã giảm đi không ít.

Theo chiều hướng tốt mà nói, cũng coi như trong họa được phúc.

May mắn! May mà đối phương không bị thương gì nghiêm trọng, nếu không thì không chỉ con trai, mà bản thân ông ấy cũng sẽ áy náy cả đời.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play