Nói như thế nào nhỉ?
Dù sao thì sau khi được Lưu Viên Viên bổ sung kiến thức, Khương Lạc Bắc lái xe đơn giản chính là đại diện cho một kẻ hung dữ độc ác.
Mẹ Khương - Diêu Tú Hồng chiều con xưa giờ, bà ta đâu có chịu để người nào nói một câu nào rằng con trai bà ta không tốt.
Bà ta muốn phản đối, nhưng bên phía đối phương nhiều người lại khí thế, bà ta không thể không ngậm miệng.
Chỉ có thể âm thầm yếu ớt mắng Lưu Viên Viên trong lòng.
Chẳng phải là chỉ làm xước chút da thôi sao?
Sao không già mồm cãi láo chết luôn đi?
Muốn lừa bao nhiêu tiền thì cứ nói, tưởng người khác không biết chắc?
Xùy, người nhà quê đúng là người nhà quê, sắc mặt tham lam thế này khó coi quá đi!
Trong lòng Diêu Tú Hồng nghĩ như thế, trên mặt cũng không kiềm được mà lộ ra một chút.
Vẻ mặt này của bà ta rơi vào trong mắt hai nhà họ Trần và nhà họ Lưu càng khiến bọn họ tức giận hơn.
May là cha Khương - Khương Thành nhận thấy tình hình không đúng, ông ấy vừa nói xin lỗi vừa trừng mắt nhìn vợ, cảnh cáo bà ta tém tém lại.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trong phòng bệnh.
Trần Lộng Mặc không biết suy nghĩ đen tối trong lòng Diêu Tú Hồng.
Cô nghe Lưu Viên Viên phóng đại tình cảnh khi đó, trong đầu âm thầm khâm phục mồm mép của cô ấy, đồng thời cũng nhịn không được thầm cổ vũ trong lòng: “Chị nói thêm mấy câu nữa đi.”
Không phải cô chuyện bé xé ra to, không tha thứ cho lỗi lầm của người khác.
Lần này may mắn bọn họ không có việc gì, nhưng nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu thì đúng là chân anh hai bị cắt, chị Viên Viên vì tự trách, buồn bực mà mất sớm.
So với bi kịch mà bọn họ phải tiếp nhận, bây giờ chỉ nói thêm vài câu là nhẹ nhàng rồi.
Lúc đầu thấy con gái mắt cười cong cong, Tào Thu Hoa còn tưởng rằng thật sự không có việc gì.
Nhưng bây giờ nghe Lưu Viên Viên tường thuật lại rõ ràng, bà ấy mới biết tai nạn xe cộ kinh khủng tới cỡ nào.
Việc này khiến bà ấy sốt ruột thở gấp, trong lòng muốn dạy bảo con gái vài câu.
Nhưng nhớ tới cô hành động liều lĩnh như thế chính là vì cứu thằng hai, bà ấy không sao nói lời răn dạy ra khỏi miệng được.
Nhất là khi nghe nói trên người Duật Duật bị ứ máu, bà ấy càng lo lắng kéo tay áo cô lên xem xét.
Sau đó, hốc mắt bà ấy đỏ ửng.
Trần Lộng Mặc nhanh chóng trấn an Tào Thu Hoa: “Mẹ Thu Hoa, con không sao, nhìn có vẻ hơi đáng sợ. Thật đấy con không hề bị thương chút nào luôn.”
“Sao có thể không bị thương chứ?” Giọng Tào Thu Hoa có hơi khàn.
Da thịt con gái trơn bóng, bà ấy đã rất nhiều lần tán thưởng làn da nõn nà như ngọc bích của cô.
Nhưng bây giờ, trên làn da trắng muốt lại bị những mảng xanh tím lớn phá hủy cái đẹp.
Ở đây nhiều người phức tạp, Tào Thu Hoa không tiện xốc quần áo con gái lên xem phần bụng cô.
Nhưng nhìn tổn thương trên tay và đầu gối Duật Duật thôi cũng đủ khiến bà ấy đau lòng.
Ở chung với nhau một thời gian lâu như thế, Tào Thu Hoa thật sự để cô bé lanh lợi và hiểu chuyện này ở trong lòng, thật sự yêu thương cô.
Hôm nay thì sao?
Tào Thu Hoa nghĩ tới chuyện con gái mình gặp phải thì không thể ngồi yên được nữa.
Bà ấy mạnh mẽ đứng dậy, xông ra ngoài nhưng còn chưa ra khỏi phòng bệnh đã bị mọi người ngăn lại.
Nhìn kỹ thì phát hiện người đó là mẹ của Lưu Viên Viên, Tào Thu Hoa nhíu mày nói: “Chị Tưởng, ý chị là gì?”
Sắc mặt mẹ Lưu - Tưởng Diễm khá khó coi, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không cần cô ra mặt, để tôi! Cô xem bà đây có đánh chết tên nhóc kia không!”
Tưởng Diễm là người mạnh mẽ, nhưng cũng là người biết phân biệt phải trái. Mặc dù Tào Lưu không thích con gái mình khiến bà ấy có hơi không vui, cảm thấy mắt nhìn của tên nhóc kia không tốt chút nào.
Nhưng lần này con gái người ta cứu mạng con gái bà ấy, nhà họ chính là ân nhân của nhà họ Lưu.
Người nhà bên kia có xe, ăn mặc cũng có thể diện, không cần hỏi cũng biết trong nhà cũng có gì đó.
Tất nhiên Tưởng Diễm không thể để người nhà họ Trần có ơn với nhà họ ra mặt đắc tội nhà người ta được.
Muốn đi cũng là bà ấy đi!
Tưởng Diễm nói được làm được, bà ấy không phải người nuông chiều con cái đến mức hư hỏng, xắn tay áo lên, đi thẳng ra ngoài.
Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại, bà ấy giơ tay lên, dồn hết sức lực: “Bốp! Bốp! Bốp…” Đánh cho tên gây họa mấy cái bạt tai.
Thế này là hỏng rồi!
Mẹ Khương - Diêu Tú Hồng rất nuông chiều con, đặc biệt là đứa con nhỏ này, bảo cậu là máu thịt trong lòng bà ta cũng không đủ.
Thấy con trai bị đánh tới nỗi khóe miệng rớm máu, bà ta lập tức bùng nổ.
Bà ta cũng mặc kệ thể diện với thân phận gì đó, hét lên một tiếng “Dừng!” rồi nhào về phía Tưởng Diễm muốn cào bà ấy.
Tưởng Diễm xưa giờ là người mạnh mẽ, cả một thôn không ai dám trêu chọc bà ấy không hoàn toàn bởi vì chồng bà ấy là bí thư, mà còn là vì bà ấy có khả năng đánh nhau và mồm mép rất lợi hại, mấy bà trong thôn không một ai là đối thủ của bà ấy.