Bác sĩ biết bọn họ bị xe đụng, cũng thông cảm nên gật đầu nói: “Có thể, có điều không thể ở lại qua đêm, giường trong bệnh viện ưu tiên cho bệnh nhân khác.”

“Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi bác sĩ đi rồi, mặc dù Tào Lưu cũng muốn nhanh chóng vào thăm em gái nhưng lại không thể không kiềm chế tính tình đi nói chuyện với kẻ gây họa.

Cho dù em gái anh ấy không sao, nhưng xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men vẫn phải có.

Hơn nữa, đối với mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không biết nhưng vẫn cố chấp muốn lái xe này, cần phải được dạy dỗ một bài học, có điều không cần phải nôn nóng.

Nghĩ tới đây, Tào Lưu trầm giọng hỏi: “Cậu tên gì?”

“… Khương Lạc Bắc.”

==

Trong phòng bệnh, Trần Lộng Mặc biết mình không bị gãy xương sườn gì cả, vẻ mặt đã trở lại như xưa.

Có thể nói là cả người cô đều rơi vào trạng thái phấn khích.

Không ngờ cô lại thật sự giúp anh hai thoát khỏi tai nạn.

Mặc dù cái giá là một chút vết thương da thịt.

Nhưng… Đáng lắm!

Ít nhất thì qua chuyện này, cô biết rõ một chuyện, chỉ cần cố gắng, cô nhất định có thể thay đổi tương lai.

Ví dụ như anh hai bị mất chân, ví dụ như chuyện cô chết yểu.

“Nhỏ sáu! Em giỏi lắm, sao em biết cách dừng xe thế? Chẳng lẽ em biết lái xe sao?” Trần Quân thấy em gái không sao nữa thì y như được nạp đầy máu rồi sống lại. Sau khi kéo nhau vào phòng bệnh, cậu kéo cái ghế tới gần giường, ngồi xuống, đôi mắt sáng đầy sức sống nhìn cô chằm chằm.

Trần Lộng Mặc thành công thay đổi số phận của anh hai, bản thân cũng bình an, lúc này tâm trạng cô rất tốt: “Anh quên hồi trước cha em làm gì sao? Em không biết lái, nhưng nguyên lý đại khái vẫn biết.”

Thật ra cô biết lái xe, cũng tự tay dừng chuyển động của chiếc xe, nhưng cô không thể nào nói lời này ra ngoài được.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Quân hơi giật mình, vừa muốn hỏi thêm gì đó đã bị thằng năm đẩy ra. ( truyện trên app T Y T )

Trần Nghĩa hỏi em gái: “Em có ổn không? Có chỗ nào rất đau không?”

Trần Lộng Mặc liếc mắt nhìn cậu ấy: “Em không sao, các anh đừng lo lắng.”

Nói xong, cô quay qua nhìn cô gái xinh đẹp còn đang ngại ngùng đứng cách đó không xa, cô vỗ vỗ giường bệnh nói: “Chị Viên Viên, tới đây ngồi đi, chị sao rồi?”

Nghe vậy, Lưu Viên Viên khó khăn lắm mới nín khóc giờ lại muốn khóc tiếp, cô ấy mím môi, muốn nói lời cảm ơn, cũng muốn giải thích bản thân chỉ bị trầy tay thôi, nhưng yết hầu lại đau xót.

Rốt cuộc, cô ấy không thể nói gì cả, chỉ yên tĩnh ngồi bên giường, nhìn cô cảm kích.

Nếu không nhờ có Trần Lộng Mặc, không cần quan tâm đến chuyện cô làm thế là vì cô ấy hay vì Tào Lưu, thì hậu quả… Cô ấy cũng không dám nghĩ tới.

==

Hai vợ chồng Trần Tông và Tào Thu Hoa tới bệnh viện sớm hơn dự tính.

Đi chung với bọn họ còn có bác bí thư và các cán bộ thôn khác.

Người của thôn Sơn Thuận rất đoàn kết, khi biết mấy anh em xảy ra chuyện, mặc dù trong điện thoại đứa nhỏ nói không có chuyện gì nghiêm trọng cả, nhưng bọn họ sợ rằng mấy đứa bé tốt khoe xấu che, nhất là khi đối phương còn lái xe con nữa.

Cho nên khi nhận được tin tức, nhóm cán bộ thôn lập tức bỏ việc nhà nông trong tay xuống, mở máy cày chạy xuống thị trấn.

Trên đường bọn họ cũng gặp được người nhà Lưu Viên Viên cũng nhận được tin tức, cũng lái máy cày chạy xuống thị trấn.

Hai nhà đụng nhau, chỉ nói chuyện một vài câu chứ không có tâm tình nói chuyện trời đất gì khác, bầu không khí nghiêm trọng đi tới bệnh viện.

Mỗi bên đã có tới bảy tám người, người nào người nấy cao to khỏe mạnh, gương mặt đen sạm nhanh chóng đi vào trong bệnh viện, giống như tới đánh nhau vậy.

Nhà họ Khương cũng nhận được tin tức, chân trước chân sau tới bệnh viện gần như cùng lúc với đoàn người, bọn họ nhìn thấy thế trận như muốn đánh nhau này, vẻ mặt càng nặng nề hơn.

Đôi mắt mẹ Khương vốn còn đang bình tĩnh giờ đã thay đổi, bà ta không biết con trai đã gây họa lớn tới cỡ nào, chỉ biết chuyện lần này e rằng không tốt rồi.

Lúc này, thậm chí trong lòng bà ta còn có suy nghĩ độc ác.

So với việc bị mấy tên nghèo kiết hủ lậu, nửa sống nửa chết quấn lấy, còn không bằng…

“Duật Duật sao rồi?”

Phòng bệnh không lớn, không thể chứa nhiều người như vậy được.

Ngoại trừ hai người Trần Tông và Tào Thu Hoa, cộng thêm cha mẹ Lưu Viên Viên được ở lại, còn lại đều phải ra ngoài hành lang hết.

Tào Thu Hoa thấy con gái nằm trên giường, mặc dù trên mặt cô có ý cười, nhưng bà ấy vẫn thở dài một hơi, nhanh chóng đi tới bên cạnh giường, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào bất thường mới nôn nóng hỏi thăm.

Trần Tông mặc dù không giỏi ăn nói nhưng cũng lo lắng nhìn chằm chằm cô con gái nhỏ.

Trong lòng Trần Lộng Mặc mềm nhũn, cô lắc đầu, ý nói bản thân không sao cả.

Ngược lại, Lưu Viên Viên luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, vừa thấy cha mẹ mình thì “Òa!” một tiếng khóc lên.

Sau đó cô ấy bổ nhào vào lòng cha mẹ, khóc rất đáng thương.

Mặc dù Lưu Viên Viên khóc dữ dội như thế, nhưng không hề quên kể tội. Cô ấy nói năng lưu loát, giọng nói trầm bổng, mặt mấy người nhà họ Khương bị đuổi ra ngoài hành lang nghe thấy cũng lúc xanh lúc tím.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play