Nhất là khi thấy quần áo chỗ cánh tay cô ấy có dính máu thì cậu càng không nói được mấy lời trách cứ, chỉ có thể nhanh chóng đi qua, hơi hơi đỡ lấy cô ấy: “Chị Viên Viên, đi thôi!”

Vẻ mặt Lưu Viên Viên hoang mang: “Đi… Đi đâu?”

Trần Quân hiểu cô ấy bị dọa tới ngốc luôn, đành cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ mềm mỏng hơn: “Đi bệnh viện, chị đừng sợ, em gái em đã làm xe hơi dừng lại rồi.”

Chuyển qua một bên khác, Khương Lạc Bắc mãi mới tìm được hồn phách đang run rẩy đi ra khỏi xe, vẻ mặt phức tạp, tự trách nhìn về phía cô gái đang tái nhợt hết cả ra, cậu đề nghị: “Hay là… Lái xe đi đi, vết thương của cô ấy không chắc là có thể di chuyển nhiều được.”

Nghe vậy, Tào Lưu nở nụ cười châm biếm quen thuộc, lạnh lùng liếc nhìn tên gây ra chuyện, trầm giọng nói: “Cậu đi theo.”

Bất kể thế nào, vì tên nhóc này mà mọi người mới bị thương, bây giờ anh ấy không có thời gian tính sổ với cậu, nhưng trước tiên, cậu phải chịu tiền thuốc men cái đã.

Trần Quân hiểu ý của anh hai, ra hiệu cho Trần Nghĩa tới đỡ Lưu Viên Viên đang vì hoảng sợ mà khóc ròng, còn bản thân cậu thì đi tới bên cạnh trông giữ Khương Lạc Bắc.

Sắc mặt Khương Lạc Bắc nghiêm trọng, cậu nhìn cái xe, cũng chẳng dám lại ngồi lên đó, chỉ đành cúi người rút chìa khóa ra, khóa xe lại, ủ rũ cúi đầu đi theo bọn họ.

==

So với các bộ phận khác, phần bụng của con người khi bị tổn thương không dễ xuất hiện hiện tượng máu bầm.

Nhưng lúc này, Trần Lộng Mặc nằm trên giường bệnh của bệnh viện thị trấn, không biết là vì chỗ bị thương quá nặng, hay là do da cô quá mỏng mà chỉ một chút như thế, phần bụng đã xuất hiện vết máu bầm rất rõ.

Chỗ đầu gối và khuỷu tay cô còn tím xanh nghiêm trọng hơn, bác sĩ chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi đuổi ba anh em ra ngoài, khiến sắc mặt ba anh em không tốt chút nào.

Tào Lưu giữ chặt lấy thằng tư đang muốn vung nắm đấm về phía kẻ gây họa: “Bây giờ không phải lúc để tính sổ!”

Anh ấy không muốn đánh người sao?

Đương nhiên là anh ấy muốn rồi!

Nhưng trước mắt vết thương của em gái mới là chuyện quan trọng nhất, nếu bọn họ gây loạn ở đây thì chắc chắn bệnh viện sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.

Nghĩ thế, Tào Lưu cố gắng đè lửa giận xuống, dặn dò thằng năm: “Gọi điện thoại về nhà đi, nói cha mẹ tới đây.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Nghĩa gật đầu.

Tào Lưu biết thằng năm là người có chừng mực, biết phải nói gì với người nhà, Tào Lưu chỉ nói thêm một câu chứ không dặn gì thêm nữa: “Cũng gọi điện thoại cho người nhà Lưu Viên Viên nữa.”

Một là giúp người giúp tới cùng, với tình hình của Lưu Viên Viên hiện tại thì khả năng cao là cô ấy không tự về nhà được.

Thứ hai là Lưu Viên Viên không chỉ có một người cha là bí thư, mà còn có một bác cả là cán bộ ở thành phố.

Tào Lưu biết rõ, những năm này, người có thể lái xe đều có gia đình không tầm thường, anh cả nước xa không cứu được lửa gần.

Lỡ như người nhà Khương Lạc Bắc là kiểu người lấy quyền thế đè người, không nói lý lẽ, vậy tranh chấp với họ thì người thiệt thòi là nhà mình, anh ấy nhất định phải chuẩn bị trước.

Trước mắt mượn tên tuổi của bác cả Lưu Viên Viên để chống lại bọn họ mới là cách ổn thỏa nhất.

Cuối cùng, em sáu nằm trên giường bệnh là vì cứu anh ấy.

Còn anh ấy thì là vì cứu Lưu Viên Viên.

Tào Lưu chẳng hề áy náy vì tính toán của mình, coi như nhà họ Lưu trả ân tình anh em nhà họ đã cứu Lưu Viên Viên.

Trong thâm tâm anh ấy không hiền hậu như vẻ bề ngoài, nếu người bị thương là anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ không tức giận như vậy, nhưng một khi dính tới người nhà, những công kích và tính toán thường giấu ở chỗ sâu sẽ trồi lên.

Suy cho cùng… Cũng là vì anh ấy không đủ mạnh.

Nghĩ tới đây, quai hàm Tào Lưu càng cắn chặt hơn, tay để xuôi hai bên người cũng siết lại tới trắng bệch.

Trần Nghĩa là người thông minh, anh hai chỉ cần nói một câu cậu ấy đã hiểu được ý trong đó. Trần Nghĩa liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh đang được đóng chặt rồi vội vã rời đi. ( truyện trên app T Y T )

==

“Mao mạch dưới da bị vỡ, xương cốt thì không bị tổn thương gì.” Thời gian bác sĩ kiểm tra không dài, sau khi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ nhìn mấy người đàn ông cao lớn, nói với bọn họ kết quả chẩn đoán.

Nghe thế, Tào Lưu - người không hiểu các thuật ngữ chuyên ngành, nhíu mày hỏi: “Có cần kê đơn thuốc không? Có cần nằm viện không?”

Câu hỏi của anh ấy khiến bác sĩ muốn trợn trắng mắt, làn da cô gái nhỏ mỏng manh cho nên nhìn thì thấy rất dọa người, chứ thật ra không bị thương gì nghiêm trọng. Ông ấy giải thích lại tình huống lần nữa bằng ngôn ngữ dân dã, rồi nói: “Không cần uống thuốc, cũng không cần nằm viện, có điều hai ngày tới phải chú ý một chút.”

Tào Lưu nhẹ nhàng thở phào, lập tức cười cảm kích, nói: “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền rồi.”

Bác sĩ xua tay nói: “Không còn gì nữa thì có thể dẫn bệnh nhân xuất viện rồi.”

Tào Lưu nhìn qua đôi song sinh và Lưu Viên Viên đã xông vào trong phòng bệnh, rồi nói với bác sĩ: “Em gái tôi còn đau, có thể để con bé nằm ở đây tầm một tiếng không, chờ người nhà tới rồi đi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play