Lưu Viên Viên!

Nghe thấy cái tên này, Trần Lộng Mặc cảm thấy như sét đánh ngang tai, tóc gáy cả người đều dựng lên hết.

Lưu Viên Viên không thấy tăm hơi đâu thật sự xuất hiện rồi sao?

Nói cách khác anh hai anh ấy…

Nhưng không đợi Trần Lộng Mặc hoàn hồn về từ trong cơn hoảng sợ thì bên tai đã xuất hiện tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Cho dù là đã chuẩn bị trước vài tháng nhưng khi chứng kiến thời khắc này khiến một người bình thường như Trần Lộng Mặc, một người chưa từng trải qua những chuyện như thế đúng yên sững sờ, không động đậy được gì.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen điên cuồng đâm lao về phía này.

Tào Lưu phản ứng nhanh nhất, trước khi các em mình kịp phản ứng lại thì anh ấy đã nhanh chóng lao đến ven đường, đồng thời nhào sang Lưu Viên Viên đang sững sờ đứng đó.

“Anh hai!” Cặp sinh đôi đồng loạt hét lên.

Tiếng la hét ấy khiến Trần Lộng Mặc bừng tỉnh, cơ thể cô hành động nhanh hơn não, không suy nghĩ gì cả, ý nghĩ duy nhất chính là cứu lấy anh hai.

Cô của lúc này không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của các anh, cũng không thấy nét mặt hoảng sợ, quay người lại đuổi theo mình của đôi song sinh vốn muốn xông về phía anh hai.

Cô chỉ biết cô không muốn anh hai xảy ra chuyện.

Không muốn chàng trai hăng hái đầy sức sống, ngay cả đóa hoa hồng trước ngực cũng không đành lòng tháo xuống phải làm bạn với xe lăn nửa đời còn lại.

Con người luôn có thể đột phá giới hạn của mình.

Ít nhất đợi khi hoàn hồn, Trần Lộng Mặc đã phát hiện mình bị treo nửa người trên cửa sổ cửa xe hơi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nửa người nằm sấp trên cửa sổ xe, sống chết kéo lấy thắng xe.

Chiếc xe mất thắng ấy chỉ còn cách chỗ của Tào Lưu vài cm, âm thanh sắc bén, chói tai lại nguy hiểm lúc nãy đã ngừng lại.

Còn trong xe, vì một con mèo đột nhiên xông ra từ con hẻm nhỏ đã khiến Khương Lạc Bắc hoảng loạn, đôi mắt thẫn thờ, sắc mặt trắng bệch trông rất đáng sợ.

Dường như cậu vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

“Em sáu!!!”

“Nhỏ sáu!!!”

Đôi song sinh chạy tới, Trần Nghĩa vươn tay ra ôm em gái xuống, Trần Quân thì lo lắng đi vòng vòng quanh hai người: “Nhỏ sáu, em không sao chứ? Em làm anh sợ muốn chết, sao em làm thế hả? Không muốn sống nữa hay gì?!”

Trần Lộng Mặc nửa nằm dưới đất, nửa người trên dựa vào người anh năm, mãi tới lúc này cô mới chợt nhận ra tay chân mình đang run rẩy nghiêm trọng.

Cô vẫn rất sợ hãi!

Sợ hãi tột độ!

Nhưng… Cô đột nhiên nhìn ra sau, vội vàng hỏi: “Anh hai đâu? Anh hai không sao chứ?!”

Tào Lưu nhanh chóng đi tới, cảm giác trong lòng rất khó tả.

Anh ấy biết rõ, lúc nãy bánh xe chỉ cách mình có vài centimet.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trong vô thức anh ấy muốn cứu người, nhưng lại đánh giá bản thân quá cao.

Nếu không phải em sáu không màng tính mạng cứu anh ấy, Tào Lưu dám khẳng định rằng đôi chân anh ấy coi như bỏ đi rồi.

Không biết tại sao, nhưng anh đúng là có trực giác mãnh liệt như thế.

Tào Lưu nghĩ tới đây, rồi lại thấy phản ứng đầu tiên của em gái là sự bình an của anh ấy, hốc mắt anh ấy nóng lên, yết hầu càng cảm thấy đau rát, anh xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh em gái, dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Anh không sao hết, không có chút vấn đề nào luôn. Còn em thế nào, em sao rồi?”

Từ khi nào nhỉ… Lúc đầu là vì mối quan hệ của cô với mẹ và anh cả, nên anh ấy mới chăm sóc cô gái nhỏ này một chút, rồi sau đó anh ấy thật sự coi cô là em gái.

Không liên quan gì tới anh cả, đó là em gái của Tào Lưu mà thôi.

Ánh mắt Trần Lộng Mặc không yên lòng dò xét anh hai từ trên xuống dưới, đặc biệt là nhìn chằm chằm cách đi đứng của anh, không ngừng xác nhận rằng anh ấy thật sự không có vấn đề gì, cô mới thở phào một hơi.

“Á!”

“Sao thế??? Có chỗ nào bị thương sao?” Ba anh em thấy em gái đột nhiên hít sâu một hơi, gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại thì đều trở nên luống cuống.

Ánh mắt bọn họ không ngừng nhìn qua nhìn lại tay và chân em gái, bọn họ muốn giúp đỡ nhưng lại lo bản thân không biết nặng nhẹ, lo lắng tới trán đầy mồ hôi.

Trần Lộng Mặc muốn xua tay nói cô không sao cả, nhưng thật sự đau quá.

Cánh tay, đầu gối đều đau như có gai đâm, nhất là ở chỗ eo, cô nghĩ chắc là vì lúc nãy nằm sấp trên xe nên bị đụng phải. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tào Lưu thấy sắc mặt em gái tái nhợt tới đáng sợ, trong lòng biết tất nhiên là đã bị thương ở đâu đó. Thế là anh ấy cũng không quan tâm tới những cái khác, trực tiếp bế cô lên: “Đi bệnh viện!”

Trần Nghĩa phản ứng nhanh, xoay người lại dựng cái xe đạp bị quăng ngã trên mặt đất cách đó không xa.

Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy Lưu Viên Viên đang ôm cánh tay, bị dọa sợ tới nỗi mặt không còn chút máu nào thì nhíu mày. Trần Nghĩa không giận chó đánh mèo, mà nhìn anh tư đang vây quanh Duật Duật quan tâm, nói: “Anh tư, anh đỡ chị Viên Viên cùng đi bệnh viện đi.”

Mặc dù tính Trần Quân thất thường, nhưng cậu cũng rõ trong vụ tai nạn lúc nãy, Lưu Viên Viên cũng là người bị hại.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play