Gương mặt dường như giống hệt nhau nhưng tại sao tính cách lại khác nhau như vậy chứ?
“Sao thế?” Cảm nhận được ánh mắt của em gái, Trần Nghĩa cúi đầu dịu dàng hỏi.
Trần Lộng Mặc cong mắt: “Không có gì.”
Đương nhiên cô sẽ không nói, thật ra bản thân cô đã hai mươi tám tuổi nên chuyện gì cô cũng hiểu cả.
Chỉ là trong ánh mắt của chàng trai ấy chỉ có sự kinh ngạc đơn thuần, không hề có sự xấu xa nên cô không hề để ý đến.
Con người đều hướng về những thứ tốt đẹp, nếu như trên đường gặp được một chị gái xinh đẹp nào đó thì cô cũng sẽ nhìn theo thôi.
Hơn nữa chuyện quan trọng trước mắt là giúp anh hai vượt qua được tai nạn lần này.
=
Quá trình nhận được giấy thông báo nhập ngũ phức tạp hơn Trần Lộng Mặc nghĩ nhiều.
Trừ giấy thông báo và phát đồng phục ra thì còn phải mở một cuộc họp để phấn chấn lòng dân.
Đừng nói là con trai, vào giây phút này, Trần Lộng Mặc may mắn được đứng phía sau sân khấu nghe cũng đến nhiệt huyết tuôn trào, rất muốn lập tức cầm vũ khí lên ra chiến trường giết kẻ địch.
Lúc cuộc họp kết thúc thì đã gần đến giữa trưa.
Mọi người đều đói cả, chỉ có anh hai bị một quân nhân kéo đi nói chuyện nên họ chỉ có thể đợi.
Đứng ở xa, ba anh em không thể nghe được hai người họ đang nói gì, chỉ thấy anh hai bị giữ lại nói chuyện riêng, thường xuyên được sĩ quan kia vỗ vai, cười lớn, nhìn là biết chuyện tốt.
Đợi đến khi vị sĩ quan kia chịu thả người thì căn bản hội trường không còn ai nữa.
Tào Lưu mặc một bộ quần áo quân nhân mới, trước ngực còn được cài một đóa hoa đỏ rực, tinh thần hoàn toàn khác hẳn, anh ấy bước đến bên cạnh các em, phớt lờ thằng tư rất muốn leo lên người mình, xoa đầu em gái, cười hỏi: “Đói rồi đúng không? Đi ăn cơm trước đi.”
Đương nhiên Trần Lộng Mặc không ý kiến, cô chỉ tò mò: “Sao anh Thiết Trụ lại đi trước thế? Không về thôn với chúng ta sao?”
Tào Lưu: “Hôm nay anh ấy không về đó, anh ấy đến nhà chị gái mình.”
Nói xong sợ em gái mình không hiểu nên bổ sung thêm một câu: “Chị của Thiết Trụ làm trong một xưởng dệt ở huyện, nhà chồng cũng ở trên huyện.”
Nghe vậy Trần Lộng Mặc mím môi không hỏi thêm gì nữa, chỉ là lúc đi ra khỏi bộ phận vũ trang thì vẫn vô thức nhìn sang chiếc xe có hơi kia.
“Ấy? Không thấy chiếc xe nữa.” Trần Quân hét lên.
“Xe gì thế?” Tào Lưu nhìn theo ánh mắt của thằng tư.
Trần Quân: “Lúc nãy có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, trông rất khí phách.”
Nghe vậy thì Tào Lưu nhớ lại đúng là đã thấy từ trước, nhưng anh ấy lại không chú ý đến nó, đưa em trai và em gái đi thẳng đến quán cơm quốc doanh.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hôm nay là ngày tốt của cả huyện.
Những người dân bình thường không nỡ đi ăn quán bên ngoài hôm nay cũng rất chịu chi.
Nắm lấy tờ tiền trong tay, vui vẻ bước sang đó gọi một bát thịt.
Nhà nào có điều kiện khá giả thì còn gọi thêm hai món mặn nữa.
Lúc bốn anh em đến đó thì quán cơm rộng lớn đã chén chật kín người
Cũng may là quán cơm quốc doanh đã có kinh nghiệm, chuẩn bị thức ăn gấp mấy lần mọi hôm, nếu không bốn anh em đến muộn chắc sẽ không mua được gì để ăn. ( truyện trên app T Y T )
Cứ như vậy họ vẫn phải xếp hàng khoảng nửa tiếng đồng hồ mới có thể ghép chung một bàn tròn với người khác.
Nhà có điều kiện nên tháng nào Trần Tông cũng sẽ đưa vợ con ra ngoài ăn một bữa.
Hôm nay có chuyện mừng đương nhiên càng không thể tiết kiệm, Tào Lưu gọi hết những món ăn viết trên bản đen của quán cơm quốc doanh.
Tay nghề của đầu bếp vẫn đạt trình độ cao nhất, bốn anh em vác cái bụng trong đi khỏi quán cơm.
“Không đến Cung tiêu xã đi dạo thật à?” Tào Lưu hỏi em gái.
Trần Lộng Mặc lắc đầu: “Em không muốn mua gì cả nên thôi về thẳng nhà vậy.”
Đúng vậy, lúc này cô chỉ muốn về nhà, nếu như không phải do giấy thông báo nhập không dễ lấy thì hôm nay cô cũng không muốn lên huyện với anh hai.
Còn Tào Lưu chỉ cho rằng em gái mình mệt rồi nên đáp: “Vậy được, em đi xe với anh, thằng tư và thằng năm đạp xe về.”
Trần Quân kháng nghị theo thói quen: “Em và thằng sáu đi xe bus.”
Nghe thấy thế nhưng Tào Lưu không thèm nhìn cậu cái nào, kéo em gái rời đi.
Trần Quân… tức giận rồi!
=
Tại trạm xe bên đường, không nhìn ra Trần Lộng Mặc có gì bất thường, cô vẫn nói chuyện bình thường với các anh nhưng trong lòng lại rất căng thẳng.
Bởi vì cô không biết thời điểm và nơi xảy ra chuyện ấy, cũng không biết rốt cuộc là tai nạn xe hay là do nguyên nhân khác nên chỉ có thể không rời anh hai nửa bước…
Tóm lại dưới tình hình không biết trước gì như thế này thì cô không căng dây thần kinh lên là không được.
Nói khoa trương hơn thì lúc này cô không khác gì với những sợi dây đàn đang bị căng chặt.
“Anh hai, phía trước là Lưu Viên Viên đúng không anh?”
Lúc mọi người đi gần hơn đến trạm xe thì vẫn không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc Trần Lộng Mặc cũng từ từ chú ý đến trạm xe bus bên kia đường thì giọng nói kinh ngạc của anh tư vang lên.