Năm nay Khương Lạc Bắc vừa tròn mười tám tuổi, cha là giám đốc xưởng thép ở tỉnh H, mẹ cũng quản lý một bộ phận nào đó của Nhà nước.

Từ nhỏ gia đình đã có điều kiện, thêm vào đó cậu lại là con trai út nên được cưng chiều vô cùng.

Lý do hôm nay xuất hiện ở huyện nhỏ này cũng là vì đến thăm hỏi một người bác với cha mình.

Tính Khương Lạc Bắc bồng bột, thấy người lớn nói chuyện rôm rả, thường xuyên chuyển chủ đề nói về cậu, cứ nhắc khéo về việc cậu và cô con gái hung dữ nhà người bác ấy trạc tuổi nhau vân vân.

Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, khoan hãy nói đến chuyện con bé Liễu Kiều Kiều chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ riêng tính tình hung dữ của nó thôi đã khiến cậu không chịu nổi rồi.

Cậu thật sự không ngồi yên được nữa nên tìm cái cớ để tránh mặt.

Khi bước ra ngoài, cậu vẫn còn ngứa tay lấy chìa khóa xe từ chỗ cha mình.

Khương Lạc Bắc sắp tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa tính nên nhập ngũ hay nên học đại học, vì thế cha cho cậu học lái xe trước.

Học cả tháng trời, chàng trai trẻ cảm thấy mình đã có thể tốt nghiệp, đang là lúc nghiện xe nhất.

Đặc biệt là khi ngồi vào ghế lái, lắng nghe đủ loại âm thanh ngưỡng mộ và tán thưởng bên ngoài, càng cảm thấy mình phong độ hơn.

Chỉ là sự hư vinh này rất nhanh đã bị lu mờ bởi một cảnh tượng đặc sắc khác.

Lúc Khương Lạc Bắc quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt phù dung.

Đó là vẻ đẹp mà cậu chưa từng được thấy qua bao giờ.

Khương Lạc Bắc không kịp đề phòng gì, ngồi đó nhìn đến thẫn thờ, cậu có thể cảm nhận được đôi tai mình đang nóng lên, nhưng lại không rời mắt khỏi đó được. ( truyện trên app T Y T )

Sau đó cậu còn chưa kịp nhìn thêm, vẫn chưa xác định được cô gái xinh đẹp đến mức không giống người thật này có thật sự tồn tại hay không thì một bức tường cao lớn xuất hiện chặn ngay trước mắt.

Khương Lạc Bắc chau mày, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện “bức tường” là một chàng trai trạc tuổi mình.

Còn cô gái ấy thì bị che chắn không thấy đâu.

Giây phút này không biết vì lý do gì, nhìn chiều cao và gương mặt đẹp trai của chàng trai ấy, đầu Khương Lạc Bắc lại nảy ra một suy nghĩ đua đòi nên đã mở cửa bước xuống xe.

Cả hai người đều cao khoảng hơn một mét tám, đôi chân thon dài của những người trẻ tuổi, một người nghiêm túc, một kẻ kiêu ngạo, không ai chịu nhường ai, chỉ nhìn chằm chằm nhau như thế, dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.

Thấy thế, Trần Quân hoàn toàn không hay biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết tình hình không ổn nên lập tức bước đến, đứng cùng với em trai nhìn chằm chằm người kia.

Lúc này Khương Lạc Bắc mới phát hiện hai người họ là sinh đôi, trông giống hệt nhau.

Trần Lộng Mặc xoa ấn đường mình, nhìn bầu không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm thế này thì hoàn toàn không hiểu được tại sao con trai hở một chút là tị nạnh lẫn nhau.

Cô dùng hai tay kéo hai anh trai mình lại: “Anh tư, anh năm, không phải nói là đi xem thông báo sao? Đúng lúc bên đó không có ai kìa.”

Nghe thế ba người như đang đấu đá với nhau đồng loạt thả lỏng.

Trần Nghĩa xoay người, đặt tay lên vai em gái mình, rồi lại ôm lấy cô thật chặt, một sợi tóc cũng không để lộ ra cho thằng nhóc không có ý tốt này thấy, lúc này mới hài lòng đưa em gái đi xem danh sách nhập ngũ dán trên tường.

Còn bên này, trừ cái nhìn khiến người ta rung động ra thì Khương Lạc Bắc không thể nhìn thấy cô gái ấy nữa.

Có lòng muốn theo qua đó để nhìn rõ hơn nhưng lại sợ mất mặt.

Đặc biệt là cặp sinh đôi kia cứ như đang đề phòng trộm cướp vậy, thật sự khiến người ta khó chịu, Khương Lạc Bắc cậu có khi nào phải chịu thiệt thòi như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, chàng trai đầy kiêu ngạo mím chặt môi, đứng đó do dự vài giây, cuối cùng cũng không biết xấu hổ nhấc bước rời đi theo, mệt mỏi trở về ghế lái.

Chỉ có điều ánh mắt luôn không kiềm chế được, cứ luôn tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp ấy, ngay cả những tiếng khen ngợi và ngưỡng mộ vây quanh bên ngoài cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu là bao.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?” Sau khi đi được một đoạn Trần Quân chau mày hỏi em trai mình.

Trần Nghĩa liếc mắt nhìn sang gương mặt bình tĩnh của em gái, không muốn để cô biết những chuyện đáng lo này nên chỉ lắc đầu: “Không có gì cả.”

Trần Quân không tin, cậu cũng đâu có ngốc: “Thật sao?”

Trần Nghĩa cười: “Thật đấy, có chuyện gì mà không thể nói với anh được cơ chứ?”

Câu này Trần Quân rất thích nghe, lập tức rạng rỡ sờ cằm, trông vô cùng đắc ý: “Cũng đúng, anh là anh mà.”

Trong lúc đắc ý, ba người đã đến chỗ dán giấy thông báo.

Trần Quân ngẩng đầu nhìn tờ giấy đỏ được dán trên tường, vừa nhìn đã thấy tên của Tào Lưu, cậu kích động đưa tay lên: “Xem kìa! Là tên của anh hai.”

Thấy anh tư dễ dàng bị đánh lạc hướng như thế thì Trần Lộng Mặc khẽ cười, cảm thấy anh tư là một người khờ khạo, là dạng khờ mà lúc bị anh năm bán đi rồi còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play