Thứ hai.
Sáng sớm, Trần Lộng Mặc và hai anh em sinh đôi, còn có cả anh ba cũng vừa kết thúc kỳ nghỉ xuất phát lên đường tới trường, anh hai cùng đi với họ.
Đến cổng thôn, họ lại gặp được anh Thiết Trụ đang chờ ở đó.
Thôn Sơn Thuận có ít nhân khẩu, đến lúc này ưu điểm của đặc điểm đó mới được thể hiện ra.
Dân cư trong thôn rất đoàn kết, ít cạnh tranh, cho nên hai suất được tuyển này cũng coi như đã thỏa mãn sự kỳ vọng của mọi người.
Không giống như một số thôn khác, từ lúc bắt đầu đăng ký, mỗi người trong số họ đã thể hiện ra năng lực của mình.
Bây giờ khi nghe qua lời anh hai kể thì có vẻ nếu như không trùng hợp đụng trúng ngày mùa thì ông cụ bí thư sẽ còn gọi người lái máy kéo đưa bọn họ tận vào trong huyện.
Được tham gia quân ngũ là chuyện mừng lớn, không chỉ là vinh quang của gia đình người trúng tuyển mà còn là vinh quang của cả thôn.
Một đoàn người nói nói cười cười, đến trấn trên mới tách nhau ra.
Đợi đến khi không nhìn thấy anh hai, anh ba và anh Thiết Trụ, Trần Lộng Mặc lập tức bắt đầu chơi xấu, giở chiêu làm nũng, tỏ vẻ muốn đi nhìn anh hai nhận quân phục.
Nếu như bây giờ là lúc mới tới thôn Sơn Thuận thì đương nhiên Trần Lộng Mặc sẽ không dám tùy hứng như vậy.
Nhưng mấy tháng đã trôi qua, cô không chỉ cao thêm đến mấy centimet mà lá gan của cô cũng lớn hẳn lên.
Có lẽ là do... cô được thiên vị nên chẳng hề sợ hãi gì.
Trần Nghĩa không ngờ cô em gái luôn ngoan ngoãn lại đột nhiên bốc đồng.
Nếu như người đòi hỏi là anh tư thì chắc chắn cậu ấy đã bác bỏ ngay.
Nhưng người mở miệng lại là em sáu, Duật Duật rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy, cô mở miệng đòi một cái đã khiến cho cậu ấy cảm thấy hơi khó xử.
Trần Nghĩa không từ chối ngay, nhưng cậu ấy cũng không để ý đến anh tư đang đứng một bên kích động cổ vũ mà chỉ nhắc nhở rằng: “Xe đi lên thị trấn chỉ có một, nếu anh hai nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ cho chúng ta ăn đòn.”
Có con đường khác!
Không cần em sáu nói thêm lời gì, Trần Quân đã vội vã vỗ ngực chen vào: “Đạp xe đi, cũng chỉ tốn một tiếng rưỡi thôi mà, hai chúng ta thay phiên đạp.
Vào khoảng thời gian này, có nhiều người muốn tiết kiệm hai xu tiền vé thường xuyên chọn đi bộ lên thị trấn.
Bốn năm mươi cây số, nếu nhanh chân thì có thể vừa đi vừa về trong ngày, mà bọn họ có xe đạp thì đi lại xem như cũng thoải mái hơn.
Trần Nghĩa không để ý đến anh tư mà chỉ nhìn chằm chằm em gái, hỏi: “Em muốn đi thật hả?”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trần Lộng Mặc kiên quyết gật đầu.
“Vậy được rồi, em đi tìm thầy cô giáo xin nghỉ học đi, nhưng chỉ một lần này thôi đó, có hiểu không?”
Trần Lộng Mặc biết anh năm đang lo lắng sau này mình sẽ không ngoan ngoãn đi học nên cô lập tức cam đoan với anh, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong trường học.
Nếu như không phải vì muốn theo dõi anh hai, muốn cố gắng thay đổi vận mệnh bị cụt chân của anh ấy thì cô cũng không hề muốn trốn học.
Trần Quân đứng ở cổng chờ đợi, bị em trai nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, cuối cùng cậu cũng nhấc chân chạy vọt vào trong trường học: “Em sáu, chờ anh, anh đi cùng với em!”
“...”
=
Vận may của Trần Lộng Mặc không tệ.
Cô hoàn toàn không cần phải xin nghỉ học, bởi vì đến khi cô tới văn phòng mới biết được, ngày mùa trong nhà giáo viên vẫn chưa kết thúc, phải mấy hôm nữa thầy cô mới đến trường. ( truyện trên app T Y T )
Không cần phải trốn học đương nhiên là chuyện tốt nhất, thế là hai anh em vui vẻ quay trở lại cổng trường tập hợp với Trần Nghĩa.
Tuổi thiếu niên dường như có nguồn năng lượng không thể nào dùng hết, nhất là Trần Quân. Cậu giẫm lên bàn đạp xe đạp chở hai người, có cảm giác như cậu không hề biết mệt mỏi. Trần Nghĩa đưa ra lời đề nghị đổi người mấy lần, Trần Quân luôn từ chối, một mạch đạp xe lên đến tận thị trấn.
Trên đường đi, mỗi lần tâm trạng cậu lâng lâng nổi hứng muốn đua xe đạp với người khác thì chỉ cần bị em gái vỗ một cái sau lưng, cậu sẽ lập tức thành thật lại.
Trần Quân không sợ em gái, nhưng cậu nhóc con mười sáu tuổi, mặt mũi lớn hơn trời, hình tượng bị cha mẹ xử lý kêu gào nếu có thể tránh được thì vẫn nên tránh.
Tốc độ ô tô không nhanh, một phần do nguyên nhân đường xá, phần còn lại vì khách lên xuống xe lúc nửa đường.
Cho nên khi ba anh em chạy được tới bộ phận vũ trang thì vừa lúc gặp được Tào Lưu và Trần Thiết Trụ.
Nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên của Tào Lưu là ngẩn người ra, sau đó anh ấy nhíu hàng mày rậm tỏ ý không bằng lòng.
Trần Lộng Mặc chạy chậm tới giải thích: “Giáo viên không tới trường, chúng em được tự do hoạt động nên em mới kéo anh tư anh năm tới đây xem một chút.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Tào Lưu mới tốt hơn một chút. Anh ấy nhìn đám đông đen kịt toàn người là người, không yên lòng, căn dặn: “Vậy thì em phải đi theo anh, đừng chạy lung tung đấy nhé, đã biết chưa? Hôm nay đông người lắm.”
Dáng dấp em gái quá mức thu hút người khác, chỉ trong chốc lát đã có không ít cậu trai trẻ nhìn cô mà đỏ mặt.