Những dân làng trú ẩn suốt cả một mùa đông đã tỉnh giấc cùng với mặt đất rộng lớn.
Họ cày ruộng, gieo hạt, tưới nước, bón phân...
Ngày mùa hết sức vất vả bận rộn nhưng trên khuôn mặt phơi nắng đến độ ngăm đen của mọi người đều tràn đầy nụ cười vui sướng, giống như thể họ đã trông thấy cảnh tượng vụ mùa bội thu vào mùa thu rồi vậy.
Nhà họ Trần đương nhiên cũng là một phần tử bận rộn tới lui trong số đó.
Trần Lộng Mặc không cần xuống ruộng, cô bị người nhà ra lệnh bắt ở nhà chăm lo cơm nước là đủ.
Cơm nấu cho bảy người, đàn ông trong nhà người này lại còn ăn khỏe hơn người trước, dùng lò đất đã được sửa sang cũng không quá dễ dàng, mỗi lần sửa soạn xong xuôi thì thời gian cũng đã tới giữa trưa rồi.
Hôm đó, khi đang chuẩn bị bữa trưa, Trần Lộng Mặc đi ra khỏi nhà bếp, giẫm lên khu vực hàng hiên được nâng cao lát ván gỗ, đi về phía ngã tư rẽ về thôn, nhìn ra xa xa.
Không trông thấy đoàn người của Tào Thu Hoa, Trần Lộng Mặc lại quay trở về trong sân nhà.
Khó khăn lắm mới kiếm được thời gian nhàn rỗi, cô cũng không nghỉ ngơi mà cầm lấy chổi tre đang đặt trên chuồng gà xuống, quét dọn lá rụng trong sân.
Đợi tới khi làm xong mà vẫn không đợi được người trở về, cô lại ngồi xổm xuống mái hiên, nghiên cứu xem có phải nụ hoa hồng hôm nay đã lớn hơn hôm qua một chút rồi không.
Cô còn nhớ rõ lúc cô mới đến đây, anh hai đã từng nói với cô, đợi khi thời tiết ấm áp lên, cây ăn quả trong sân sẽ nở hoa rất đẹp.
Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng sau khi tuyết tan xuân tới, Trần Lộng Mặc mới phát hiện ra, trong sân nhà to như vậy không chỉ trồng cây ăn quả và rau củ mà còn nuôi tới mấy gốc hoa hồng.
Hoa được trồng ở bên dưới mái hiên, mẹ Thu Hoa nói chờ tới khi hoa nở, mở cánh cửa sổ ra, gió thổi vào trong nhà toàn là hương hoa.
Trần Lộng Mặc đã ghi tạc lời nói đó vào trong lòng.
Đời này của cô không phải chịu áp lực kinh tế ép đến khó thở nên cô đã thay đổi, trở thành một người đam mê tìm kiếm sự lãng mạn từ cuộc sống.
“Lại ngắm hoa à? Ngày nào cũng ngắm, có tìm ra được chút mới mẻ nào không? Ít nhất cũng phải tới đầu tháng năm mới nở hoa được.” Tào Thu Hoa lê tấm thân mỏi mệt về nhà, vừa về đến nơi đã lập tức trông thấy con gái đang thò người ra đếm số nụ hoa.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trần Lộng Mặc quay đầu, tươi cười đón chào: “Hình như hôm nay cả nhà về nhà muộn hơn chút? Không phải mọi người đã nói sắp xong việc rồi sao?”
Nói hết lời này cô mới phát hiện ra, trên gương mặt người một nhà ngoại trừ sự mỏi mệt do lao động thì còn mang theo vui sướng hết sức rõ ràng.
Lòng Trần Lộng Mặc khẽ động, cô lập tức nhìn về phía anh hai: “Có giấy báo nhập ngũ rồi phải không ạ?”
Tào Lưu rửa tay chân mặt mũi sạch sẽ, quay đầu xoa xoa đầu em gái, cười nói: “Thông minh quá! Vừa rồi ủy ban thôn đã nhận được điện thoại của bộ phận vũ trang.” ( truyện trên app T Y T )
“Thôn chúng ta ngoài anh ra, người được tuyển còn lại là ai thế ạ?”
“Là cháu trai lớn Trần Thiết Trụ của kế toán cũ thôn chúng ta, em cũng đã từng gặp rồi đấy.”
Cô đã từng gặp người này thật, anh Thiết Trụ cũng được xem là một người trẻ tuổi tương đối khỏe mạnh, ưu tú trong thôn, anh ấy được tuyển chọn cũng là chuyện bình thường.
Chẳng trách hôm nay người trong nhà trở về muộn như vậy, khuôn mặt Trần Lộng Mặc mang theo nụ cười, xoay người đưa khăn lau tay đến cho nhóm người mẹ Thu Hoa, sau đó mới bám theo sau anh hai như một cái đuôi nhỏ: “Vậy... khi nào anh sẽ đi lĩnh quân phục ạ?”
Tào Lưu cúi đầu nhìn cô nhóc con, tưởng rằng cô tò mò: “Sáng thứ hai đó.”
Thứ hai vừa lúc kỳ nghỉ chấm dứt, đến lúc đó có lẽ cô sẽ thuận tiện theo chân anh hai. Trần Lộng Mặc sợ mọi người nhận ra cái gì đó, cần nhắc mấy lượt trong lòng rồi không hỏi nữa mà đi vào trong nhà bếp xới cơm bưng thức ăn.
Ngày mùa là thời gian bận rộn vất vả nhất, trong nhà không thiếu thịt nên ngày nào Trần Lộng Mặc cũng thay đổi cách nấu các món ăn ngon.
Hôm nay trên bàn ngoài một nồi canh cá chuối nấu đậu hũ còn có thêm cả sủi cảo rau dại trộn thịt heo.
Sau khi thấy rõ các món ăn trong bữa cơm này, Tào Thu Hoa vừa vui vẻ vừa xót.
Đương nhiên không phải bà ấy đang xót vì tiếc rẻ lương thực, mà xót cho cô con gái tay chân mảnh khảnh nhỏ bé nhà mình: “Con đã bận rộn suốt cả buổi sáng phải không? Lần sau chỉ cần trộn ít mì, thả thêm hai quả trứng gà bên trên là được. Làm nhiều sủi cảo như thế, tốn công tốn sức biết bao nhiêu?”
Trần Lộng Mặc đang sắp đũa cho mọi người, nghe vậy thì cười nói: “Mệt mỏi ở chỗ nào đâu mẹ? Mọi người mới là người mệt mỏi chứ, cả nhà mau ăn đi ạ, để thêm lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Lời này của cô không phải lời nói dối, cô gói sủi cảo rất lớn, với sức ăn của cô cũng chỉ ăn được tối đa mười cái là cùng.
Sau khi ăn uống no nê, người một nhà lại ngồi vây quanh sân, vừa đợi tiêu hóa thức ăn, vừa nói chuyện tán gẫu, phần lớn đề tài đều xoay chuyển quanh Tào Lưu.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng sau, người nào người nấy mới bắt đầu trở về phòng nghỉ trưa, chiều nay họ vẫn còn phải tiếp tục bận rộn nửa ngày.