Cũng đồng nghĩa với việc hơn hai tháng nữa một người hăng hái như anh hai vì cứu người sẽ mất đi đôi chân, làm bạn với xe lăn cả đời.
Nghĩ đến đây Trần Lộng Mặc thở dài một hơi, trở người nằm nghiêng nhắc nhở bản thân mình nhất định phải quan tâm tiến độ nhập ngũ của anh hai chặt chẽ…
=
Hôm sau.
Sau khi Trần Lộng Mặc thức giấc thì không thấy anh hai đâu, trong lòng bỗng nhiên bất an.
Sau đó lại cảm thấy mình phản ứng quá mạnh, cô hỏi anh năm đang bưng đồ ăn sáng: “Anh hai đâu rồi anh?”
“Đến đại đội dân binh trong thôn luyện súng rồi, có lẽ lát nữa sẽ về đến, em mau qua đây ăn sáng đi.”
Nghe vậy Trần Lộng Mặc không hỏi nhiều, bước đến bàn nhanh chóng ăn sáng.
Tào Thu Hoa bất lực, bưng ly sữa bột vừa mới pha xong đến, vừa khuấy vừa lẩm bẩm: “Ngày nào ăn sáng cũng phải cũng như đi đánh trận vậy, không thể dậy sớm mười phút sao?”
“Vì chăn ấm quá đó mẹ.” Trần Lộng Mặc mím môi lại cười, nói những lời giả dối.
Nhưng cô trông rất đẹp, không phải cho đơn giản là ngũ quan tinh xảo, khí chất càng tuyệt vời hơn, cứ như các tiểu thư thời cổ đại bước ra từ trong tranh vậy, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thích.
Vốn Tào Thu Hoa đã rất yêu thương cô rồi, bây giờ lại thấy cô làm nũng với mình nữa thì lập tức mất đi lập trường của mình, lấy ra một cái chén không, đổ sữa qua lại để sữa nguội bớt, vừa làm vừa nói: “Nói cũng có lý, con vẫn còn nhỏ, sức khỏe lại yếu ớt, đúng là nên ngủ nhiều hơn.”
Nghe thấy thế, Trần Quân – cũng mười sáu tuổi, chỉ lớn cô em gái này hai tháng – bốc lên một mùi chua của giấm*.
(*) Ý chỉ ghen tị.
Đưa bọn nhóc nhà mình đi học xong Tào Thu Hoa cũng không rảnh rỗi gì.
Sau khi đợi thằng hai về ăn sáng xong thì một nhà ba người họ đến ủy ban thôn.
=
Nhận được điện thoại thông báo em trai mình đã qua được vòng sơ kiểm thì Trần Vũ Văn không hề bất ngờ. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng sau khi biết được em trai mình được đại đội trưởng chiêu binh ưng ý thì vẫn vui mừng không thôi, trầm giọng dặn dò: “Những lúc như vậy thì phải càng bình tĩnh, đừng gây chuyện gì cả.”
Tào Lưu cười: “Em là người như thế nào anh còn không rõ sao?”
Trần Vũ Văn cũng cười theo: “Cũng đúng, từ nhỏ em đã cẩn thận có quy tắc, nhưng vẫn không thể lơ là, đặc biệt vào những lúc như thế này thì loại yêu ma quỷ quái gì cũng có nhảy ra bất cứ lúc nào.”
Danh sách nhập ngũ quá ít, năm nào cũng sẽ có một vài người ưu tú toàn diện nhưng lại không trúng tuyển một cách kỳ lạ.
Không thể nói quá rõ trong điện thoại nhưng Tào Lưu đã hiểu: “Anh yên tâm đi, có anh đứng phía sau thì người bình thường sẽ không dại dột như thế đâu.”
Một huyện như thế cũng chỉ có vài người có tiếng tăm, khắp nơi gần xa ai lại không biết bây giờ Trần Vũ Văn là sĩ quan trong quân đội chứ?
Có thể đa số sẽ không rõ anh ấy có cấp bậc gì nhưng khi người khác có ý đồ xấu thì cũng phải dè chừng hơn phần nào.
“Nước xa không cứu được lửa gần, bản thân em cũng phải linh hoạt nữa, nếu như thật sự có vấn đề gì thì phải lập tức tìm anh.” Thời gian gọi điện thoại có hạn, Trần Vũ Văn với vài câu với em trai thì bảo cha mẹ nghe điện thoại.
Trần Tông kiệm lời, lúc nào cũng nói chưa được nửa phút thì đã đưa điện thoại cho vợ mình.
Bình thường, chủ đề của Tào Thu Hoa đa phần đều xoay quanh con cái, nhưng lần này bà cũng chỉ nói được vài ba câu rồi vui vẻ nhắc đến các ưu điểm của con gái cưng nhà mình.
Nghe đến nỗi Trần Vũ Văn ở bên kia điện thoại cũng trở nên dịu dàng hơn.
Xem ra sự xuất hiện của em gái khiến mẹ rất vui.
Như vậy cũng tốt…
“… Đúng rồi, xém nữa thì quên, con bé Duật Duật nhận được tiền mừng tuổi của con nhưng lại như có tâm sự, nên đã đặc biệt thiết kế, làm riêng cho con một bộ quần áo, hôm qua đã gửi đi rồi.” Trước khi cúp máy, Tào Thu Hoa vỗ lên đầu một cái, nói ra chuyện xém chút nữa thì quên.
“Con cũng đâu thiếu quần áo? Quân đội có phát mà, có vải vóc thì mọi người giữ lại mặc đi.” Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Trần Vũ Văn lại cảm thấy được an ủi, sau đó nhìn xuống đôi giày vừa vặn đang mang dưới chân, nở một nụ cười đắc ý.
“Nhà mình không thiếu vải vóc, may cho con rồi thì cứ lấy mặc đi, con bé suy nghĩ tận mấy ngày liền mới làm ra được đấy, hao tốn rất nhiều sức lực.”
Trần Vũ Văn không kìm được bật cười thành tiếng: “Suy cho cùng thì em gái vẫn chu đáo hơn em trai.”
Tào Thu Hoa kiêu ngạo đáp: “Còn không phải sao! Duật Duật chu đáo lắm, còn rất hiểu chuyện, con bé còn làm thêm một bộ cho Tiểu Thiệu nữa, giống y hệt bộ của con vậy, sau khi nhận được thì nhớ đưa cho thằng bé, có hiểu chưa?”
Nụ cười trên khóe môi Trần Vũ Văn lập tức biến mất…
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thời gian trôi qua quá nhanh.
Đã đến tuần giữa của tháng tư rồi.
Trần Lộng Mặc chỉ cảm thấy cô vừa mới quay đầu, tuyết trắng đầy trời đã bị màu xanh biếc dạt dào thay thế.