Con gái mà, tính tình nên bướng bỉnh một chút mới tốt.
Trần Lộng Mặc không phải cảm thấy xấu hổ, mà chỉ là… cảm thấy mới lạ thôi, dù gì những hành động làm nũng như thế đã khác hoàn toàn với con người của cô.
Khác đến nỗi vào lúc này đây cô vẫn không thể tin được.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi hình tượng từ một người vô hại trở thành một người gai góc đầy mình.
Đúng vậy, với góc nhìn của một người lớn lên trong cô nhi viện như Trần Lộng Mặc thì mách lẻo chính là làm nũng, là hành động bốc đồng.
Một lúc lâu, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Anh hai sắp về rồi đúng không ạ?”
Nụ cười trên mặt Tào Thu Hoa càng rõ ràng hơn, thuận theo lời nói của con gái: “Hôm nay chỉ mới kiểm tra lần đầu thôi, lúc này chắc chưa về đến, có lẽ sẽ về chung với đại đội.”
“Thôn chúng ta có nhiều người tham gia không mẹ?”
Gần đây Trần Lộng Mặc rất bận, cô lấy được địa chỉ từ lá thư anh cả gửi về cho cha mẹ, mấy hôm nay cô không những may quần áo cho anh cả mà còn định may thêm cho cha mẹ nữa.
Mặc dù hôm gửi đồ đến bưu điện, vì không hiểu rõ tình hình cụ thể của cha mẹ nên cuối cùng chỉ gửi giày, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tình cảm mà cô dành cho cha mẹ.
Cũng bởi vì quá bận nên cô hoàn toàn không có thời gian để đến thôn góp vui, đương nhiên không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đăng ký tham gia tuyển chọn.
Tào Thu Hoa áo một lớp bột mì lên cục bột, rồi lại nhào nặn cán dẹp thành từng cái bánh bột ngô trong dẹp, rất nhanh chiếc khay phẳng đã được lấp đầy bánh, nghe con gái cưng hỏi như thế, bà không quay đầu lại trả lời: “Sao không nhiều được, độ tuổi phù hợp đều đi hết, nhập ngũ là chuyện vinh dự đến nhường nào chứ.”
Dứt lời, bà ấy không đợi con gái lên tiếng lại bắt đầu lầm bầm: “Bảo con ra ngoài đi đây đi đó với các anh, cả ngày ở nhà sẽ buồn chán đến phát bệnh đấy? Cũng không biết con nghĩ thế nào nữa, lúc mẹ còn trẻ sẽ không ở yên trong nhà mãi đâu, ngày nào cũng chạy nhảy bên ngoài, còn dám lên núi đi săn nữa mà…”
“Bên ngoài lạnh lắm, con không muốn vận động.” Kiếp trước vì cuộc sống, vì có thể trả công ơn dưỡng dục của mẹ mà dường như Trần Lộng Mặc đã ép mình bận rộn như một con quay, ngày nào cũng chạy đây chạy đó, kiếp này không dễ gì mới được đủ đầy, kinh tế cũng không thiếu, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên, yên ổn, thoải mái là được.
Hơn nữa bên ngoài lạnh biết mấy, chiếc giường ấm áp không tốt hơn sao?
Tào Thu Hoa bừng tỉnh, vỗ lên cục bột trên tay, bưng chiếc khay đến cạnh lò lửa, ý bảo con gái nhóm lửa lên: “Cũng đúng, những cô gái miền nam như các con không chịu được lạnh, ở yên trong nhà cũng tốt.”
=
Lúc cha Tông với anh hai về thì trời đã tối.
Cũng may là hai người đi trong gió sương cũng mang được tin tốt về, kiểm tra lần đầu đạt rồi.
Trên bàn ăn, Trần Tông im lặng, vui mừng uống vài hớp rượu, sau đó mới kể sơ lại quá trình kiểm tra.
Tào Lưu cao một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, do ốm đói khó khăn nên đa số mọi người ở đó đều ốm hao gầy mòn, vì thế anh ấy nổi bật trong đám đông, đại đội trưởng đến chiêu binh vừa nhìn đã chọn anh ấy, vỗ lên vai, nắn bóp cơ trên người, bảo anh ấy là một hạt giống tốt, thêm vào đó sau khi biết anh ấy đã tốt nghiệp cấp ba thì càng hài lòng hơn, nói rằng nếu kiểm tra chính trị không vấn đề gì thì đưa thẳng đến đội cảnh vệ.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Phải biết là đội cảnh vệ có yêu cầu cao hơn so với tuyển chọn binh lính bình thường, nó đồng nghĩa với việc sau khi vào đó sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn. ( truyện trên app T Y T )
Có câu nói này của đại đội trưởng thì về cơ bản Tào Lưu được nhận chắc rồi.
Bởi vì kiểm tra chính trị chắc chắn không vấn đề gì, nếu không thì người chung hộ khẩu với anh ấy - Trần Vũ Văn đã không nhập ngũ được.
“Tốt quá, tốt quá rồi…” Tào Thu Hoa liên tục thốt lên, tay cũng liên tục vỗ lên cánh tay rắn chắc của thằng hai.
Họ là cha mẹ, thật ra thì bà ấy cũng không đành lòng để con mình nhập ngũ, vinh quang đúng là có thật nhưng thằng cả nhập ngũ mười năm chỉ về thăm nhà được ba lần.
Lần này thằng hai đi cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới gặp lại.
Nhưng chuyện mà con trai mình mong muốn, bà ấy đã không giúp ích được gì thì càng không thể cản trở được.
Chỉ là…: “Cũng đi nghĩa vụ trong nội bộ tỉnh H sao?”
Tào Lưu gắp vài món ăn cho mẹ mình: “Cái này thì không chắc, đợi sau khi huấn luyện tân binh xong mới biết được.”
“Đúng đúng đúng, xem mẹ kìa, anh cả con trước đây cũng thế…”
Trần Tông vỗ lên tay vợ mình, biết bà ấy không đành lòng nhưng bọn nhỏ đã lớn hết rồi, rồi cũng phải ra ngoài lăn lộn thôi.
Sau khi bữa cơm náo nhiệt kết thúc Trần Lộng Mặc rửa mặt chải đầu rồi về phòng.
Cô nằm trên chiếc giường ấm áp, tâm trạng phấn khởi dần dần dịu lại.
Kiểm tra sơ bộ, thẩm định chính trị, sức khỏe, phỏng vấn rồi điều tra… thực hiện cả một loạt quá trình như thế, đợi khi lấy được giấy thông báo nhập ngũ chính thức thì ít nhất cũng phải hơn hai tháng.