Trần Nghĩa thì cảm thấy chuyện đấy không quan trọng, chỉ hiền lành cười nói: “Anh không sợ bị cha và anh cả phạt thì cứ đi, đừng lôi kéo em với em sáu.”

Thật ra trong lòng Trần Lộng Mặc cũng muốn đi nhưng cô vẫn mang theo vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ anh tư: “Với thể hình và đầu óc của anh hai, cộng thêm chuyện anh ấy đã là học sinh tốt nghiệp trung học rồi nữa, chắc chắn anh ấy sẽ được tuyển chọn, chúng ta chỉ cần chờ tin tức tốt là được.”

Trần Quân bĩu môi, uể oải nằm bò ra mặt chiếc bàn học cũ nát: “Đương nhiên anh biết anh hai sẽ được tuyển chọn, anh muốn tới đó đâu phải vì muốn nhìn thấy anh hai đâu.”

Thứ cậu tò mò là những quân nhân mặc quân phục đến để tuyển chọn người mới ấy, có được không?

Nhiều quân nhân đến như vậy, nói không chừng còn có cả xe tải quân dụng bốn bánh xuất hiện.

Chắc chắn là oai phong lắm nhỉ? Trộm liếc mắt ngắm một cái cũng đáng giá.

Nếu như có thể chạm vào một lần thì cậu đã có đủ chuyện để khoe khoang suốt một năm.

Càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy, mông Trần Quân giống như mọc gai, xoay tới xoay lui không kiềm chế nổi, tầm mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía em trai đang yên tĩnh học bài, chỉ chờ mong em thay đổi ý định.

Trần Nghĩa lười quan tâm đến cậu, chỉ móc một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho em gái cũng đang nhìn mình chằm chằm, dịu dàng dỗ dành: “Đừng học anh tư, đã đi học thì phải học hành cho tử tế.”

Trần Lộng Mặc nhận lấy kẹo, bóc giấy bọc bỏ vào miệng, sau đó tặng cho anh tư một ánh mắt em thương anh nhưng em không thể giúp đỡ được gì.

Trần Quân thấy thế, chẳng còn gì lưu luyến, cụp mắt xuống.

Sau đó, chưa tới nửa phút trôi qua, cậu lại tức giận đập bàn nói lẩm bẩm, nét mặt rất ghen tị: “Anh ba vẫn sướng nhất, được học trung học ở trong thị trấn, muốn đi xem chỉ cần nhấc chân cái là đi được ngay.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trần Lộng Mặc: “...”

***

Đang có tâm sự.

Sau khi tan học, ba anh em họ chạy thẳng về nhà.

Từ thị trấn đến thôn Sơn Thuận không gần lắm, đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ mới đến.

Tào Thu Hoa và Trần Tông không đành lòng để tay chân mảnh khảnh của cô con gái cưng phải vất vả nên đã đưa chiếc xe đạp cho mấy anh em chạy về.

Trần Lộng Mặc ngồi nghiêng trên thanh sắt có buộc một cái đệm phía trước xe, Trần Nghĩa ngồi phía sau, anh tư Trần Quân như đang đạp Phong Hỏa Luân* đưa hai người họ về nhà.

(*) Phong Hỏa Luân: pháp bảo của Na Tra.

Về đến nhà, rất nhiều lần họ tưởng mình xém gặp tai nạn xe, Trần Lộng Mặc thả cái chân mềm nhũn của mình đạp lên tuyết bước vào nhà, không đi xem anh tư đang bị anh năm “gào thét” lên xử lý.

“Sao hôm nay về sớm thế? Thầy cô cho tan học sớm à?” Tào Thu Hoa đang dọn dẹp đống kim chỉ, chuẩn bị đi nấu cơm tối, thấy con gái mình về còn cho rằng mình quên mất thời gian nên đã liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình.

Trần Lộng Mặc bắt đầu cởi áo khoác và nón ra treo lên giá quần áo, giọng điệu như đang mách lẻo: “Hôm nay anh tư chạy, xém chút nữa con đã thấy cầu Nại Hà rồi.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Cái gì mà cầu Nại Hà?”

“... Chính là đi gặp Diêm Vương đấy.”

Nghe vậy, nét mặt Tào Thu Hoa vốn đang dịu dàng thì đột nhiên tối sầm lại, đánh con gái mình rồi mắng: “Không được nói những câu tàn dư phong kiến thế này.”

Sau đó lại bỏ công việc trên tay xuống “Bốp!” thêm một cái, cởi giày xông ra ngoài tìm thằng con trời đánh.

Trần Quân vừa bước vào ngưỡng cửa, chưa kịp phản bác lại em gái câu nào đã phải quay đầu bỏ chạy.

Nhưng không ngờ chân còn chưa bước được ra khỏi cửa thì đã bị Trần Nghĩa nhanh tay túm lấy áo kéo ngược lại.

Có thể đoán ra kết quả cuối cùng, Trần Quân ôm lấy cái mông đã bị mẹ quất vài roi, oán hận nhìn chằm chằm em gái, uất ức lầm bầm vài câu.

Xử lý thằng con xong những vẫn chưa yên tâm, Tào Thu Hoa lại bảo cặp sinh đôi thêm nước vào chum, sau đó mới tối sầm mặt đi nấu cơm.

Trần Lộng Mặc được trút giận xong thì đi theo mẹ Thu Hoa vào nhà bếp giúp một tay.

=

Tối đó ăn cháo cao lương và bánh bột ngô.

Bột thì đã được làm xong từ chiều, Tào Thu Hoa bảo cô nhóc đi nhóm lửa, còn mình thì đi rửa tay, lấy cục bột trong thau gỗ ra bỏ lên bàn rồi nhào nặn lần nữa: “Nếu lần sau thằng tư còn như thế nữa thì lúc về con cứ nói với mẹ, thằng nhóc đó không xử lý thì sớm muộn cũng gãy tay gãy chân, chạy xe mà cứ như chó điên xông ra ngoài vậy.”

Nghe thế Trần Lộng Mặc vô thức bật cười, sau đó động tác gạt bỏ nhánh cây khựng lại, muộn màng nhận ra hình như lúc nãy có phải cô quá tức giận nên đã mách mẹ rồi đúng không?

Không thấy con gái mình trả lời, Tào Thu Hoa quay đầu lại nhìn, bật cười: “Sao thế, còn xấu hổ sao?”

Bà ấy rất thích dáng vẻ mách lẻo lúc nãy của Duật Duật, đây mới là sự hoạt bát mà một cô bé mười mấy tuổi nên có, không như vài ngày trước, tính tình dịu dàng khiến bà vô cùng lo lắng, lo rằng ở một nơi nào đó họ không nhìn thấy, con gái cưng của mình sẽ bị người khác ức hiếp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play