Nếu như hầu hết mọi người đều có thể hiểu được điểm này thì thế hệ tương lai sẽ không sinh ra thời kỳ đặc biệt với quá nhiều gia đình có hoàn cảnh bi thảm.
Nghĩ tới đây, cô chớp chớp mắt, che đi nét phức tạp trong đáy mắt mình, lại hỏi: “Anh hai, nếu như anh biết kỳ thi đại học sẽ được khôi phục thì sao anh không nghĩ tới chuyện chờ đợi thêm một chút?”’
Tào Lưu cười: “Không đợi, ai biết được phải đợi bao lâu, năm năm? Mười năm? Hoặc là càng lâu càng lâu hơn nữa, với lại chuyện gia nhập quân ngũ cũng luôn là tương lai anh muốn hướng tới.”
=
Sau khi mua vải thành công, Trần Lộng Mặc và anh hai rất ăn ý, không ai nhắc lại chủ đề từng trò chuyện trên đường nữa.
Những ngày sau đó, cô thành thật núp trong nhà học tập, đẩy nhanh tốc độ may quần áo.
Vải vóc mấy năm này phần lớn đều là ba màu đen, trắng và xanh thẫm, mà so với những màu tối thì vải màu trắng còn thuộc về chủng loại hàng khan hiếm.
Trần Lộng Mặc đã trông thấy chất liệu vải trắng ở trên trấn, nhưng cô không mua, cô cảm thấy nó đẹp thì đẹp thật nhưng lại không chống chịu được với vết bẩn.
Cô chọn chất liệu sợi tổng hợp màu xanh sẫm, may hai chiếc áo sơ mi cổ tàu giống hệt nhau, ngoài ra còn may thêm hai chiếc quần đen.
Nói thế nào đi nữa thì chất liệu sợi tổng hợp cũng không thoải mái bằng chất liệu bông nguyên chất, mỗi tội vải bông nguyên chất dễ bị co rút dễ bị nhăn nhẹo, muốn là phẳng cũng phiền phức, cho nên cứ dứt khoát chọn loại vải sợi tổng hợp ít bị rút sợi không dễ nhăn vẫn tốt hơn.
Đầu năm nay kiểu trang phục Tôn Trung Sơn dạng này không hiếm gặp, rất nhiều cán bộ đều thích mặc, lại cài thêm vào hai cây bút máy là đủ ra dáng thành phần trí thức rồi.
Nhưng áo sơ mi có kiểu dáng như thế này thì lại rất hiếm gặp, phần lớn đều là áo sơ mi cổ bẻ.
Sau khi thành phẩm hoàn thành, lúc này mẹ Thu Hoa mới nói chờ khi thời tiết ấm áp hơn thì sẽ sắp xếp may cho mỗi người đàn ông trong nhà một bộ...
Quần áo được gửi đi vào ngày trường trung học cơ sở khai giảng.
Ngoại trừ cặp song sinh Trần Quân và Trần Nghĩa xách theo cặp sách đi gửi thư thì còn có thêm một Trần Lộng Mặc đi theo cùng.
Vài hôm trước, Trần Tông đã tới chào hỏi hiệu trưởng.
Hôm nay, sau khi cặp song sinh gửi quần áo qua đường bưu điện xong sẽ lập tức dẫn em gái đến phòng làm việc của hiệu trưởng để làm bài kiểm tra theo lời hẹn.
Thực tế bây giờ trường trung học cơ sở cũng không dạy kiến thức trong sách giáo khoa, giáo viên nào cũng cảm thấy bất an trong lòng, cho dù Trần Lộng Mặc đến trường đi học luôn cũng không sao cả.
Nhưng tình huống của cô khá đặc biệt, cô còn không có cả bằng tốt nghiệp tiểu học.
Bởi vậy, dưới con mắt quan sát của hiệu trưởng và hai người anh trai sinh đôi, cô đã tính toán trước điểm số trong lòng, trong bốn môn kiểm tra thì để ba môn đạt tiêu chuẩn, môn còn lại chỉ thi được 42 điểm.
Thành tích thảm không nỡ nhìn này của Trần Lộng Mặc đã đủ sức để hiệu trưởng cho qua, đồng ý xếp cô vào học trong khối lớp tám.
Mà anh tư anh năm lại bày ra nét mặt kiêu ngạo tỏ vẻ em gái mình là thiên tài bởi vì cô mới chỉ học hành có hai mươi ngày mà đã có thể đạt được số điểm xếp trong tầm nửa trên của lớp học.
Kết quả, bắt đầu từ hôm nay, Trần Lộng Mặc với thành tích “sáng chói” đã thoát khỏi danh hiệu mù chữ, trở thành một học sinh lớp tám.
=
Một lần nữa được trở thành học sinh trung học cơ sở.
Mỗi ngày, Trần Lộng Mặc luôn theo chân anh tư anh năm cùng nhau đến trường.
Thậm chí không để cho hai anh có cơ hội kịp lo lắng, cô đã nhanh chóng hòa nhập với lớp học.
Chuyện duy nhất khiến cô không quen được là thái độ học tập của các bạn học trong lớp.
Lớp học của cô có 36 học sinh, nhưng những người thực sự muốn thi vào trường trung học phổ thông không quá một phần ba.
Phần lớn họ chỉ học vì tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đương nhiên, sự khó chịu này của Trần Lộng Mặc chỉ tồn tại trong ba ngày, trong đó có hai ngày giáo viên xin nghỉ dạy, một nửa số học sinh trong lớp trốn học xong thì đã nhanh chóng ổn định lại.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nói đúng ra thì lực chú ý của cô đã bị những sự kiện bên lề phân tán.
Đầu mùa xuân đến, đợt chiêu binh mùa xuân được đón chào cũng đến.
Các thanh niên nông thôn muốn tranh giành lối thoát thì một là cố sức học hành, hai là tham gia vào quân ngũ.
Cho nên thông báo chiêu binh vừa được tuyên truyền, người vui mừng không chỉ có Tào Lưu mà cả huyện đều náo nhiệt hẳn lên.
Mà thôn Sơn Thuận hay còn được gọi là đại đội sản xuất Sơn Thuận đã giành được hai suất nhập ngũ.
Ngày đi báo danh là ngày thứ hai, phần lớn các bạn học cùng lớp đều chạy tới bộ phận vũ trang của thị trấn xem náo nhiệt.
Ba anh em nhà họ Trần là những học sinh chiếm số ít chịu thành thật ngồi nghe giáo viên giảng bài.
Nhưng mà sau khi chuông tan học vang lên, Trần Quân có tính cách hoạt bát vẫn không thể ngồi yên, đưa ra lời đề nghị cúp học lên thị trấn.