“Được rồi! Thế thì cứ làm hai bộ giống nhau đi, hai thằng nhóc kia thân thiết với nhau, không khác gì quả cân không thể rời xa đòn cân, được mặc giống nhau chắc chúng nó vui lắm, anh trai con hẳn sẽ rất vui...”

Nói đến đây, Tào Thu Hoa đã bắt đầu chờ mong dáng vẻ vui mừng của con trai và Tiểu Thiệu khi nhận được hai bộ quần áo giống nhau như đúc, bà ấy khó chờ đợi được thêm, nóng lòng đề nghị: “Hay là chiều nay bảo anh hai của con đạp xe đưa con lên trên thị trấn xem thử, dùng luôn số tiền trên giấy gửi tiền của con đi, mà con đã có phiếu vải chưa vậy?”

Trần Lộng Mặc nghe mẹ Thu Hoa nói vậy, cảm thấy lời của mẹ rất có lý, cô tươi cười đáp lại: “Có phiếu rồi ạ.”

=

Ăn bữa trưa xong.

Trần Lộng Mặc bọc mình thành một quả bóng ngồi lên yên sau chiếc xe đạp đòn dông 28 (*), được anh hai đèo, cùng xuất phát đi lên trấn trên.

(*) Xe đạp đòn dông 28: chiếc xe đạp có bánh xe đường kính 28 inch và trên sườn xe có một thanh nằm ngang.

Tính từ hôm giao thừa đến nay, tuyết lớn rơi dày bất kể ngày đêm suốt mấy hôm, đến tận đêm qua mới lặng lẽ dừng lại.

Hai anh em vừa đi bộ vừa đạp xe, một đường giẫm lên tấm thảm tuyết bồng bềnh đang “lẹp bẹp” kháng nghị, tận khi sau lưng đổ mồ hồi mới đi đến được con đường lớn dẫn lên thị trấn.

Trên đường đi họ gặp phải một chiếc máy kéo của thôn khác, bên trên máy kéo có một nam một nữ đang ngồi, họ mặc áo khoác quân đội, đội mũ bông dày dặn trùm kín tai, ngồi thẳng lưng giống như chẳng sợ lạnh, vô cùng oai phong, ở bên cạnh còn có thêm mấy cái bao lớn.

Hai người này quen biết Tào Lưu, trong tiếng máy kéo “xình xịch”, hai bên lớn giọng chào hỏi nhau vài lời.

Thông qua mấy câu chào hỏi này, Trần Lộng Mặc mới biết hai người ngồi trên máy kéo là sinh viên của đại học Công Nông Binh, bây giờ đang xuất phát đi lên tỉnh để ngồi tàu hỏa đi học.

Chờ khi máy kéo đi xa, cô mới lên tiếng hỏi: “Anh hai, tại sao anh không nghĩ tới chuyện tranh thủ một suất đăng ký vào đại học Công Nông Binh ạ?”

Bỏ qua vấn đề sau này trường đại học Công Nông Binh sẽ phải chịu biết bao lời lên án, nhưng trong thời điểm hiện tại, nó thật sự là thánh địa mà rất nhiều người trẻ tuổi khát khao hướng tới.

Tào Lưu sẽ không tùy tiện nói mấy lời lừa em gái cho qua chỉ vì trước đây em gái không hiểu chuyện bên ngoài, anh ấy rất nghiêm túc giảng giải cho cô: “Một nhà không thể đoạt được bốn suất sinh viên đại học, anh và thằng năm tham gia quân ngũ tranh thủ cơ hội được cử đi học trong nội bộ quân đội mới là cách hợp lý nhất.”

Trần Lộng Mặc sững sờ mấy giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

Tính anh ba và anh năm quá hiếu động, suất cạnh tranh trong bộ đội còn kịch liệt hơn so với đại học Công Nông Binh ở địa phương, theo lý thuyết, những người có thành tích tốt hơn, tính tình hướng nội hơn như anh hai và anh năm mới dễ có cơ hội giành được.

Cô vừa định hỏi chuyện này anh ba và anh tư có biết không ạ, nhưng lời này mới đến bên môi cô đã nuốt trở về.

Câu hỏi này của cô không có ý nghĩa gì, với những người tính tình tùy tiện như anh ba và anh tư, đương nhiên hai người họ không thể biết.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Ở chung với nhau mấy ngày, Trần Lộng Mặc đã nhìn ra, anh ba và anh tư mới giống với những thiếu niên không buồn không lo mà cô đã gặp ở thế hệ sau này.

Còn anh hai và anh năm, suy nghĩ của họ đã trưởng thành đến mức hơi kỳ quái.

Cho nên quyết định này đương nhiên là do hai người họ tự thương lượng ra.

Hiểu rõ mấu chốt của vấn đề xong, Trần Lộng Mặc siết chặt áo khoác bọc bên ngoài, nhất thời không biết mình nên nói tiếp thế nào cho phải.

Cô không thể truyền đạt với các anh trai của mình rằng sau sáu năm nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, nhưng nếu không nói... lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Trần Lộng Mặc im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thử thăm dò: “Nếu như mấy năm nữa kỳ thi tuyển sinh đại học lại được khôi phục thì sao ạ? Không phải hai hôm trước các anh còn đang cảm thán chính sách thay đổi quá nhanh đấy à?”

Câu hỏi của cô rất cẩn thận, nào ngờ Tào Lưu lại trả lời rất chắc chắn: “Kỳ thi đại học chắc chắn sẽ được khôi phục, cũng như cha Đức Mậu chỉ thất thế nhất thời. Nhưng mà những lời này em chỉ cần tự biết trong lòng thôi, đừng nói ra với người ngoài nhé.”

“Em không nói đâu.” Nhưng Trần Lộng Mặc đã thật sự kinh hãi: “Tại sao anh hai có thể khẳng định như vậy?”

Tào Lưu không phân tích kỹ càng, anh chỉ hàm hồ đáp lại: “Mỗi một triều đại thay đổi đều sẽ diễn ra tranh đấu chính trị bên trong, không phải chuyện gì mới mẻ cả, em cứ nghe qua một chút là được rồi.”

Đúng là chẳng có gì mới mẻ, nhưng trong thời đại tin tức tắc nghẽn thế này, đến mua quyển sách cũng tốn sức tốn công thì nhận thức của anh hai đã vượt qua được rất nhiều người.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play