Nghe vậy, tuy Đồng Tú Tú hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm, ỉu xìu quay người lại thì thầm nói chuyện với người bạn bên cạnh.

“Anh hai được yêu mến thật.” Trần Lộng Mặc nháy mắt với anh ba bên tay phải.

“Chứ gì nữa, hai năm nữa anh cũng sẽ được yêu mến vậy cho coi.” Đây là ánh nhìn đáp lại đến từ Trần Hoài vô cùng tự tin.

Trần Lộng Mặc... Cô có nên nói với anh ba là kẻ ngốc thật như anh ấy tuyệt đối không cùng một đẳng cấp với người giả ngốc như anh hai không đây.

..

Phim rất hay, là một bộ phim cũ chiếu hồi đầu thập kỷ sáu mươi.

Trừ Trần Lộng Mặc lần đầu xem ra thì những người khác đều đã xem không dưới mười lần rồi, nhưng vẫn không cưỡng lại sự nhiệt tình mọi người dành cho phim ảnh, bộ phim cỡ 110 phút chiếu xong, rất nhiều thôn dân vẫn còn bịn rịn không chịu đi, túm lại bàn luận sôi nổi.

Bốn giờ chiều, nhóm Trần Lộng Mặc phải về để cùng nhau giúp chuẩn bị cơm tối, sau khi tạm biệt người quen thì xách ghế đẩu rời đi.

Mấy trăm người chen nhau trong nhà chung nên cực kỳ ấm áp. Sau khi ra ngoài, hơi lạnh bỗng chốc từ bốn phương tám hướng ập tới.

Trần Lộng Mặc rụt cổ, cả gương mặt cô đều vùi vào khăn choàng, muốn giữ hơi ấm vương từ trong nhà chung lâu thêm chút.

“Chạy đi là ấm ngay.” Tào Lưu giúp em gái kéo khăn choàng kín lại, xác định trừ đôi mắt ra thì những chỗ khác đều kín kẽ rồi mới kéo cô bước nhỏ chạy đi.

Về đến nhà, cha Tông kéo anh hai đi dán câu đối.

Trần Lộng Mặc và ba người anh còn lại thì nấu bữa tối với mẹ Thu Hoa.

Gà hầm nấm, bún thịt heo cải thảo, thịt xào cắt lát, ... Cả tám món nặng ký, món nào cũng đủ khẩu phần.

Lúc khai đũa, cha Tông lấy rượu gạo ra, mỗi người được chia cho một bát to, cả Trần Lộng Mặc cũng được cho phép uống hai hớp.

Vị dịu ngọt kéo dài, dư vị thơm phức lan tỏa, khác hẳn vị cay nồng cô tưởng, nếu không phải bị canh chừng chặt chẽ, cô còn thật sự muốn uống thêm mấy miếng nữa...

Sau khi cơm rượu no say, bầu trời đã tối mịt hoàn toàn rồi.

Đám con trai không chịu ngồi yên nên lại kéo em gái đến sân chơi pháo ném, Trần Lộng Mặc không thích thứ đồ này, nhưng tết mà, đúng dịp ném hai cái cũng vui lắm.

Ném pháo xong, cả nhà lại gom lại đánh bài đón giao thừa, chơi suốt đến hơn mười hai giờ mới ai về phòng nấy.

Trần Lộng Mặc tưởng ngày cuối cùng của năm 70 đến đây là kết thúc rồi, nhưng khi cô thay đồ mềm mại nằm vào ổ chăn ấm áp, lúc dịch chuyển gối nằm thì mới phát hiện bên dưới có số lượng lớn bao lì xì.

Một hai ba bốn...

... Tổng cộng sáu cái.

***

Dưới gối là sáu bao lì xì được bọc bằng giấy đỏ, đã vượt xa tổng số tiền Trần Lộng Mặc mua giày cho người trong nhà.

Sau khi cảm động xong, cô lại thấy dở khóc dở cười, đồng thời cô cũng hoàn toàn hiểu ra, trong khoảng thời gian cô chưa thể tự độc lập kiếm ra đồng tiền thì những món quà do chính tay cô làm mới có thể dễ dàng nhận được sự chấp nhận của mọi người.

Tuy nhiên, “bất ngờ” không chỉ dừng ở đây...

Ngày mùng năm tháng giêng, ngày thứ ba sau khi Trần Lộng Mặc vùi đầu khổ học, người đưa thư mang lá thư của anh cả gửi về.

Khi nhận lấy hai tờ giấy gửi tiền trị giá một trăm tệ do mẹ Thu Hoa đưa tới, cả người cô đều cảm thấy ngẩn ngơ.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cho nên ngay cả anh cả và đồng chí Thiệu... cũng mượn lý do cho tiền mừng tuổi để trả tiền về?

Nghĩ tới đây, Trần Lộng Mặc chỉ cảm thấy hai tờ giấy gửi tiền cô đang cầm trên tay vô cùng nóng bỏng.

“Ai bảo đứa nhỏ như con dám tiêu tiền bừa bãi khắp nơi như thế chứ? Lần này đã biết lợi hại chưa?” Đọc thư của con trai xong, Tào Thu Hoa mới phát hiện ra dáng vẻ ỉu xìu như mới bị sương giá đánh úp tới của con gái nhỏ, buồn cười vươn tay chọc chọc cô.

Lần “dạy dỗ” này đúng là đã khiến cho Trần Lộng Mặc nhớ đời cực kỳ sâu sắc, nhưng... “Mẹ Thu Hoa, con thật lòng muốn cảm ơn đồng chí Thiệu.” ( truyện trên app T Y T )

Anh cả cô thì thôi, bởi vì hai người họ là anh em ruột, cô cầm tiền mừng tuổi của anh xem như cũng có lý do chính đáng, cô sẽ không cảm thấy quá nhiều áp lực.

Nhưng đồng chí Thiệu Tranh lại không hề có bất cứ quan hệ gì với cô.

Bây giờ ngược lại thật quá tốt rồi, vì để bày tỏ lòng cảm ơn, cô đã tặng cho người ta một đôi giày hai mươi tám tệ, đối phương trả lại cho cô một trăm tệ để mừng tuổi, không có cuộc “mua bán” nào kiếm được nhiều tiền lời hơn.

Tào Thu Hoa lại không cảm thấy sốt sắng giống con gái: “Không sao đâu, thằng bé Thiệu Tranh kia không khác gì anh em ruột thịt với anh trai con, có lẽ nó đã thương yêu con giống như em gái trong nhà, không có ý gì khác đâu.”

Nói xong lời này, thấy hàng lông mày của cô gái nhỏ vẫn chưa chịu thả lỏng, bà ấy lại đề nghị: “Nếu không thì con làm cho bọn nó hai cái áo sơ mi đi? Mẹ sẽ cắt cho con, còn con tự mình may nó lại nhé.”

Trần Lộng Mặc đã nhặt lại được kỹ thuật đạp máy may từng học khi đi làm công hồi nghỉ hè trở về suy nghĩ vài giây, lập tức nói: “Được ạ, nhưng con muốn tự chọn kiểu dáng, cứ dứt khoát làm cho mỗi người một bộ đi ạ.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play