“Anh hai dặn trước ạ?”

“Ừm, em chân ngắn, chạy không nhanh.” Người trả lời là anh ba Trần Hoài.

Trần Lộng Mặc quay đầu lại, lễ phép trợn trắng mắt với anh ba mặt đầy nghiêm túc, hoàn toàn không biết mình đã nói lời đau lòng gì. Sau đó cô cúi đầu chú ý dưới chân, mãi đến khi đi đến vị trí còn trống.

Trần Hoài gãi đầu, băn khoăn nói: “Lúc nãy em sáu trợn mắt hả?”

Tào Lưu cạn lời liếc em trai một cái, đáp lại chắc nịch: “Là trợn mắt với em.”

“Tại sao chứ?”

Tào Lưu lắc đầu sải bước dài đi theo em gái, tránh né ánh mắt đánh giá của đám bạn, anh ấy với thằng ba kẻ trái người phải bảo vệ em gái chính giữa.

Cũng ngay lúc này, mông vừa đặt xuống ghế, Trần Lộng Mặc mới phát hiện hàng trước chỗ họ ngồi chính là thanh niên tri thức trong thôn, mà cô gái tên Tào Tú Tú vừa hay ngồi xéo phía trước cô.

Cô vô thức nhìn anh hai bên tay trái.

Tào Lưu không chú ý thấy ánh mắt của em gái, móc trong túi ra một quả óc chó vò hai cái đã nát, bàn tay lớn linh hoạt móc thịt quả ra đưa cho cô.

Trần Lộng Mặc vừa giơ tay nhận lấy, bên tay phải lại được đưa một nắm hạt dưa, cô trực tiếp kéo túi ra ra hiệu anh ba bỏ vào.

Đây đã là gì đâu, nhưng trong ánh mắt của người bên cạnh, không khỏi cảm thấy cô bé này nũng nịu, óc chó cũng cần có người bóc ra sẵn, suy cho cùng cũng là con gái nuôi trong thành phố.

Đương nhiên rồi, đa số mọi người chỉ lẩm bẩm hai câu trong lòng thôi, chỉ có một người cực kỳ không quản nổi miệng mình, làm như nói đùa mà dạy đời người ta: “Bé gái vẫn nên có dáng vẻ của bé gái, sao lại để các anh hầu hạ.”

Mới đầu Trần Lộng Mặc vốn không biết là đang nói cô, mãi đến khi anh hai quay đầu lại, nụ cười hiền hậu, gương mặt khiêm nhường nói: “Bình thường cha cháu chăm sóc mẹ cháu vậy đó, chúng cháu làm con cũng học theo, để thím chê cười rồi.”

Vừa nói xong, Trần Lộng Mặc cũng quay đầu theo thì thấy một bà thím da đen nhẻm, mí mắt sụp xuống làm gương mặt càng dài hơn, trông cứ như ai thiếu tiền bà ta vậy.

“Thím Tú Anh thôn kế bên, nghe nói ngày xưa bà ta muốn gả con gái trong nhà cho cha chúng ta, không ngờ cha thích mẹ mình, sau này con gái thím Tú Anh gả cho hạng đàn ông chẳng tốt lành gì nên ghét mẹ chúng ta. Lần nào gặp cũng kiếm chuyện cay nghiệt.” Trần Hoài kề sát tai em gái thì thầm giải thích.

Trần Lộng Mặc khẽ cười, không ngờ còn có thể nghe được tin đồn về cha Tông, nhưng cha Tông là người săn sóc đến thế, tướng tá lại đẹp, hồi trẻ được người ta thích cũng chẳng có gì lạ.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Điều làm cô vui hơn đó là cú đáp trả của anh hai Tào Lưu.

Nghe thì toàn khiêm tốn nhưng đâu đâu cũng là đao, thảo nào bà thím tên Tú Anh này trưng sắc mặc khó coi.

“Lạch cạch... Lạch cạch...” Trong mấy phút tiếp theo đó, bốn anh em cùng bóp quả óc chó, đưa hết thịt óc chó cho em gái.

Dĩ nhiên Trần Lộng Mặc không từ chối, dù không quay đầu lại cô cũng có thể cảm giác được áp suất không khí ngày càng thấp đằng sau. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng... Ai quan tâm chứ? Nói khó nghe chút thì dù con gái bà ta số khổ làm người ta thấy đồng cảm nhưng liên quan gì đến mẹ Thu Hoa và cha Tông chứ?

Thím Tú Anh không trách con rể bà ta chẳng phải thứ tốt lành gì mà lại đi giận chó đánh mèo sang người khác, cũng không biết đây là lý lẽ gì nữa.

“Em muốn ăn không? Chị gửi về nhà.” Đồng Tú Tú cũng nghe thấy động tĩnh đằng sau, cô ấy về quê hơn nửa năm rồi, dưới quê không có bí mật nên dĩ nhiên cũng biết thím Tú Anh đang chướng mắt cái gì, cô ấy không ưa nhất là hạng người cậy già lên mặt này nên móc bánh quy vẫn luôn không nỡ ăn trong túi ra, quay đầu lại đưa sang.

Trần Lộng Mặc khá ngạc nhiên, đưa mắt nhìn từ hộp bánh quy đến gò má phớt hồng của cô ấy.

Cô biết chuyện từ chỗ anh ba, hơn một tháng trước anh hai lên thị trấn bán đồ đi săn được thì gặp Đồng Tú Tú liều lĩnh vào chợ đen bị người ta tia trúng.

Vì lần giúp đỡ đó, sau này Đồng Tú Tú sinh tình với anh hai.

Điều này chẳng có gì lạ, rất nhiều cô gái đều sẽ có tình cảm với anh hùng.

Chính Trần Lộng Mặc cũng là một người phàm tục, nếu lúc cận kề hiểm nguy được một chàng trai tài sắc vẹn toàn cứu giúp, chắc cô cũng sẽ có ấn tượng tốt thôi.

Nhưng anh hai từng nói sau này muốn đi lính, trước mắt không có ý định có người yêu nên giờ cô ấy không tiện đi gặp anh hai rồi...

Nhưng bị nhiều cặp mắt nhìn chòng chọc như vậy, không nhận thì e là cô gái này sẽ bị mất thể diện.

Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc không định xen vào chuyện tình cảm của người khác móc mấy viên kẹo trong túi ra nhét cho đối phương trước rồi mới lấy mấy miếng bánh quy trong hộp, khách sáo nói: “Cảm ơn chị ạ.”

Đồng Tú Tú lại nhìn người đàn ông cao to như ngọn núi nhỏ kia, mặt đỏ dữ hơn, đưa số bánh quy còn lại sang: “Đồng chí Tào, mời anh ăn, cảm ơn anh chuyện lần trước.”

Tào Lưu: “Cảm ơn, không cần đâu, chuyện lần trước cô đã cảm ơn rồi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play