Trần Lộng Mặc lục lại ký ức ít ỏi, lắc đầu: “Không biết ạ, cha mẹ không kịp cho con xem ảnh.”
Nhắc đến vợ chồng Đức Mậu, Tào Thu Hoa cũng thấy lạ trong lòng.
Theo bà ấy thấy, để Quý Mạt qua ở chung với Duật Duật tốt biết mấy, có gì ngại đâu, thể diện quan trọng hơn cuộc sống bình yên sao? Cũng không biết rốt cuộc hai người họ làm sao nữa.
Tuy trong lòng băn khoăn nhưng Tào Thu Hoa sẽ không biểu lộ ra trước mặt con gái, bà ấy giơ tay xoa đầu cô vỗ về: “Nhà có ảnh, con uống sữa bò trước, mẹ đi lấy cho con xem.”
Nói xong, nhìn người bước nhanh rời đi, đáy mắt Trần Lộng Mặc toát ra vẻ tò mò.
Tò mò anh cả giống mẹ Thu Hoa nhiều hơn hay là giống cha nhiều hơn, hay là... Anh em họ có chỗ nào giống nhau không?
Sau đó, nhìn bức ảnh trên tay, Trần Lộng Mặc im lặng.
Nói sao nhỉ, thân là nam chính một quyển sách, dĩ nhiên không cần nói về dung mạo của Trần Vũ Văn, mày kiếm mắt sao, anh tuấn bất phàm, là tướng mạo rất cương nghị.
Nhưng... Để chung với Trần Lộng Mặc dung mạo giống mẹ hơn thì không thể dùng từ gần giống để miêu tả, chỉ có thể nói là không liên quan một chút gì hết.
***
“Hai đứa không giống nhau.”
Trần Lộng Mặc gật đầu: “Mắt con giống cha, mấy cái khác giống mẹ, anh cả trừ mắt giống mẹ ra thì còn lại giống cha hết.” Vừa hay bù trừ lẫn nhau.
Tào Thu Hoa lại đưa một bức ảnh sang, Trần Lộng Mặc nhìn chăm chú, bức ảnh chừng hai tấc, có hơi cũ rồi, phần rìa đã bị phai màu, trong bức ảnh là cô gái dung mạo thanh tú mang biểu cảm nghiêm túc, ôm một bé con trong tay.
“... Đây là?”
“Ảnh chụp thằng nhóc Vũ Văn hồi một tuổi đó con, lúc đó cha con còn đánh Nhật bên ngoài không biết khi nào mới về được, mà thằng nhóc thối lại thay đổi từng ngày nên mẹ nghĩ cứ lớn thêm một tuổi thì chụp một bức làm kỷ niệm...” Trong lúc nói, bà ấy lấy hết mười mấy bức ảnh trong tay qua, sau đó thành thạo phân ra theo số tuổi bức ảnh.
“Lúc nhỏ trông giống mẹ hơn, càng lớn càng giống Đức Mậu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thật sự là vậy... Trần Lộng Mặc xem từng bức một, từ lúc non nớt đầy mùi sữa đến khi trở thành chàng trai mắt mũi sắc bén.
Cô lật bức cuối cùng ra, mặt sau viết ngày 6 năm 1955.
“Chỉ có ảnh đến 15 tuổi thôi ạ?”
“Thằng nhóc thối đó càng lớn càng chống đối, sau này sống chết không chịu chụp, mãi đến khi đi lính trong bộ đội, lớn hơn chút, hiểu chuyện rồi mới gửi mấy bức về.” Tuy miệng thì chê bai nhưng động tác vuốt ve bức ảnh của Tào Thu Hoa lại nâng niu đến nỗi không thể nâng niu hơn.
Trần Lộng Mặc thấy động tác của bà ấy, cong mắt: “Mẹ Thu Hoa nhớ anh cả rồi.”
Tào Thu Hoa cũng cười, vừa dọn ảnh vừa nói: “Nhớ rồi, nhất là lúc tết về.”
...
Nhưng nhân dân trong nước lại luôn tiếp nối khái niệm xuân về đoàn viên đến nay, Trần Lộng Mặc có thể hiểu tâm trạng lúc này của mẹ Thu Hoa, cô phụ dọn dẹp ảnh, chuyển sang chủ để khác: “Chừng nào cha Tông với anh hai về ạ?”
Lúc nãy dạy dỗ anh ba với anh tư xong, cha Tông xách không ít đồ ăn đi ra ngoài với anh hai.
Nói là đi tặng ít đồ ăn cho người già đơn côi trong thôn.
Mới đầu Trần Lộng Mặc còn tưởng thôn nào cũng vậy, chờ khi hỏi kỹ mới biết chỉ có thôn Sơn Thuận mới có phong tục này thôi, mà còn khởi xướng cách đây không lâu, bắt đầu từ thảm họa năm 1940.
Tào Thu Hoa dọn hết ảnh vào phong bì, nghe vậy thì tính thời gian: “Ít nhất phải mất hơn một tiếng đồng hồ lận.”
“Vậy chúng ta bắt đầu gói sủi cảo đi, cha Tông họ về đúng lúc kịp ăn cơm trưa.” Đêm giao thừa, trong thôn giết heo, mỗi nhà đều được chia một miếng to, sủi cảo hôm nay gói nhân cải thảo thịt heo.
“Được!”
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau bữa cơm, tuyết rơi ngày càng lớn.
Hôm nay được nghỉ, Trần Lộng Mặc không cần học bài được mẹ Thu Hoa bọc lại thành cái bánh ú, xuất phát đến nhà chung của đội sản xuất với các anh trai.
Nhà chung là nơi trữ lương thực tạm thời cho lần thu hoạch vụ thu, cũng là phòng hoạt động tập thể, diện tích rất rộng, mặt tường cũng cao.
Mỗi lần người phụ trách chiếu phim của hợp tác xã đến chiếu phim thì đều sẽ chọn nơi này.
Đón giao thừa, bác bí thư cực khổ khua môi múa mép một phen mới giành được cơ hội chiếu phim hôm nay.
Ở thời đại tin tức tắc nghẽn này, thông tin truyền đi nhanh hơn Trần Lộng Mặc nghĩ, khi anh em họ mang giày mới, vác ghế đẩu nhỏ chạy từ chân núi đến nhà chung thì bên trong đã đầy người ngồi chen chúc rồi.
Không chỉ là dân thôn mình mà cả thôn kế bên cũng đến không ít, ai cũng mặc quần áo gọn gàng nhất, hân hoan trò chuyện rôm rả, rõ ràng còn hơn tận nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim.
Trần Lộng Mặc nhìn đầu người đen kịt, ngước lên hỏi: “Có phải chúng ta đã đến muộn rồi không ạ?”
“Không muộn, mình qua kia.” Tào Lưu giơ ghế đẩu cao qua đầu, ra hiệu em gái nhỏ đi sau lưng anh ấy, mà Trần Hoài cao lớn như ngọn núi nhỏ lập tức đi theo, hợp sức với anh hai một trước một sau bảo vệ cô chen lên phía trước.
“Đến rồi.” Trần Lộng Mặc hoàn toàn không bị va chạm, nghe vậy ngẩng đầu lên thì thấy không xa có mấy chỗ trống còn lại kế bên mấy cậu nhóc loi choi đang vẫy tay với họ.