Cuối năm rất bận rộn, hai ngày nay mới nghỉ được một chút, trên mặt Trần Vũ Văn lộ ra vẻ buồn rầu: “Tôi còn chưa có thời gian mua. Không phải là cậu nói áo bông không đẹp sao?"
Ai ngờ chỉ chậm trễ một chút như vậy, một anh trai lớn hơn mười mấy tuổi như anh ấy lại nhận quà của em gái trước.
Đặc biệt là vào lúc này, sau khi đọc những lời khen ngợi của người nhà dành cho em gái trong thư xong cùng với đôi giày mới tinh ấm áp, trái tim của Trần Vũ Văn không thể không mềm đi.
Em gái xem ra cùng em trai thật sự khác biệt, ít nhất cũng đã mười năm xa nhà, chưa từng nhận được quà của đám nhóc kia.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ Văn lại nhìn bạn mình: "Các cô gái ở thành phố J thích gì nhỉ? Tôi dựa theo sở thích của những đồng chí nữ ở thành phố lớn để mua quà cho Duật Duật chắc sẽ không sai được đâu."
Thiệu Tranh ngạc nhiên: "Duật Duật?" Duật là bút, bút mực, bút mực... thì ra đó là biệt danh của Lộng Mặc?
"Biệt danh của cô nhóc, đang hỏi cậu đấy, những nữ đồng chí ở thành phố I thích quà gì vậy?"
Thiệu Tranh bất đắc dĩ, làm sao mà anh biết được chứ? Trong nhà anh cũng không có cô gái nào tuổi nhỏ như vậy.
Tuy nhiên, cảm nhận được sự ấm áp của bàn chân, cuối cùng người đàn ông đã suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em gái trông như thế nào? Hay là bình thường em ấy hay mặc gì?"
Hay mặc gì, Trần Vũ Văn chỉ nhìn ảnh chụp mấy lần ở nhà, thật sự không nhớ ra, còn về trông như thế nào…: "Trông khá giống tôi đấy, anh em ruột mà."
Thiệu Tranh nhìn bộ dạng của bạn mình, thật khó tưởng tượng phiên bản nữ của Trần Vũ Văn sẽ như thế nào, nhất là khi tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác bông, anh có chút rùng mình, nói: “Hay là… anh gửi chút tiền lì xì cho em gái, để em ấy thích cái gì thì mua cái đó."
Trần Vũ Văn chê bai nhìn lão Thiệu, cảm thấy mình không nên gửi gắm hy vọng vào anh...
Quên đi, tốt hơn hết vẫn là tìm cách liên lạc với ông cụ đang học tư tưởng ở Học viện Pháo binh, hỏi ông ấy xem Duật Duật thích gì, đúng lúc có thể tìm hiểu tình hình mới nhất của ông ấy.
Còn có, chuyện em gái muốn địa chỉ của ông cụ cũng phải được ông cụ đồng ý trước mới được.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đêm giao thừa.
Lại có tuyết rơi.
Rơi đầy trời.
Trần Lộng Mặc cùng với anh ba và anh tư của mình chơi trên xe băng gần nửa buổi sáng trên bãi đất bằng ở đầu làng, khuôn mặt vốn tái nhợt của cô cũng hồng hào hẳn lên.
“Em sáu, đừng nhúc nhích, để anh làm cho!” Trần Quân ngồi sau lưng em gái, hai tay chống lên thanh gỗ, nhanh chóng trượt trên mặt đất, cố gắng đuổi kịp Trần Hoài đang không ngừng quay đầu lại khiêu khích kia.
Trần Lộng Mặc nghe vậy, hai mắt sáng ngời ngoan ngoãn lấy thanh gỗ trong tay về, ngồi yên một chỗ, chờ chiếc xe gỗ nhỏ dưới mông nhanh chóng tăng tốc độ, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.
Thấy càng ngày càng gần anh ba gào khóc thảm thiết trước mặt, một tiếng hét lớn truyền đến bên tai của mấy người:
"Thằng ba, thằng tư! Ngứa da rồi hả? Không thấy tuyết đang rơi hay sao? Làm em gái bị ốm đấy!"
Mấy người đang điên cuồng 'đua xe', hoàn toàn quên mất thời gian bị tiếng rống làm cho giật mình, đều co rụt đầu lại, quay đầu.
Sau đó, bọn họ còn chưa nhìn rõ mặt của anh hai cách đó không xa đã nghe được một tiếng "Uỳnh!” vang lên. ( truyện trên app T Y T )
Trần Lộng Mặc quay đầu lại, nhìn thấy anh ba vừa mới đắc ý đã va vào một cái cây, khiến tuyết trên ngọn cây rơi xuống, nhanh chóng chôn cậu ấy thành một ngọn đồi nhỏ.
Mọi người...
“Ha ha ha...” Tiếng cười trên nỗi đau của người khác của Trần Quân vang vọng tận chân trời.
Đương nhiên, cậu không thể bỏ đá xuống giếng được bao lâu.
Sau khi về đến nhà, nguyên một hội bị phụ huynh liên thủ dạy dỗ một trận, ỉu xìu nhìn cô em gái cũng chơi đùa điên cuồng cùng nhau gần nửa ngày nhưng chỉ bị mẹ càm ràm vài câu rồi được đưa cho một ly sữa bò ấm.
Nói sao ta... So sánh đau thương, cực kỳ hâm mộ, nhưng hai anh em không dám nói.
“Đừng nhìn hai thằng ngốc đó, uống sữa bò của con đi.” Thấy con gái bé bỏng thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn hai thằng nhóc thối đằng sau, Tào Thu Hoa bất lực mắng một câu.
Trần Lộng Mặc thấy hơi ngại, cô rất ít có cơ hội chơi đùa thoải mái tự do như vậy, thêm việc lần đầu được trượt trên băng, bỗng chốc kích động: “Mẹ Thu Hoa ơi, con không lạnh chút nào, còn đổ mồ hôi nữa.”
“Chắc con không biết rồi nhỉ? Đổ mồ hôi còn dễ bị cảm lạnh hơn, lần sau không được vậy nữa, rõ ràng hai thằng nhóc đó biết mà còn dẫn con đi chơi, mẹ thấy xử chúng nó nhẹ rồi.”
Thấy sắc mặt mẹ Thu Hoa lại tệ đi, Trần Lộng Mặc vội vàng đổi chủ đề: “Nói ra thì chắc anh cả đóng gói đồ đạc rồi nhỉ?”
Tào Thu Hoa vô thức hỏi: “Chắc vậy rồi, cũng không biết thằng nhóc thối đó bận cái gì mà ba năm chưa về, sinh con trai chính là mắc nợ.”
Trần Lộng Mặc cố gắng tiếp tục suy nghĩ chủ đề nói chuyện...
“Đúng rồi, Duật Duật vẫn chưa biết anh cả con trông ra sao nhỉ?”