Trần Vũ Văn đang định tiếp tục mở miệng lại nghe được tiếng đồng đội kinh ngạc hô lên:
“Ghê gớm quá, có tận hai đôi giày da này.”
“Món đồ này đắt lắm đó!”
“Gia đình Phó Trung đoàn trưởng Trần cũng chịu bỏ tiền ghê, nhưng mà tại sao lại mua hai đôi giống nhau như đúc?”
Nghe đến đó, Trần Vũ Văn và Thiệu Tranh liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt đứng dậy đi tới.
“Phó Trung đoàn trưởng Trần, chỗ này có một phong thư.” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đưa một phong thư thật dày tới.
Trần Vũ Văn thu hồi tầm mắt đang dừng lại trên đôi giày, nhanh chóng xé phong bì thư ra, cho dù chưa nhìn thấy nội dung trong bức thư thì lòng anh ấy đã xuất hiện chút dự cảm không hay.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy một tờ giấy viết thư bên trong mang nét bút hơi non nớt xa lạ, sắc mặt anh ấy lập tức đen sì.
Sau đó, ánh mắt Trần Vũ Văn đảo qua đảo lại giữa đôi giày da và người anh em tốt của mình.
Mãi một lúc lâu sau, người đàn ông mới cắn răng chua xót nói: “Một đôi còn lại tặng cho cậu.”
Mẹ kiếp!
Càng nghĩ càng tức giận!
***
"Tôi? Mẹ tôi đưa cho tôi?" So với khuôn mặt đen thui của bạn mình, Thiệu Tranh càng ngạc nhiên hơn, anh đứng dậy đi tới, đưa tay cầm một đôi giày lên xem.
Trong những năm này, mặc dù khi thím Thu Hoa gửi đồ cho lão Trần cũng sẽ mang một chút thức ăn cho anh, nhưng bà ấy không bao giờ đưa mấy thứ như quần áo hay giày dép.
Nghe vậy, Trần Vũ Văn liếc nhìn người bạn tốt đã cởi chiếc giày trên chân ra, vui vẻ bắt đầu thử đôi giày da mới, sắc mặt anh ấy đông cứng lại, vừa định đâm lao thì phải theo lao, nói là mẹ mình tặng giày thì nghe thấy có người hét lên: "Phó Trung đoàn trưởng Trần, anh lại còn có một cô em gái nữa? Sao trước giờ chưa từng nghe anh nói qua vậy? Anh giấu kỹ quá đấy?"
Lời nói dối còn chưa kịp nói ra đã bị vạch trần, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của lão Thiệu, người đàn ông cao to cường tráng thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đang nhìn trộm tờ giấy, vẫy tay với đám người kéo chân sau: “Mau lên! Lấy đồ ăn rồi nhanh chóng cút đi!"
Mấy người cũng không sợ anh ấy, vẫn chậm rãi lựa chọn đồ ăn trong bọc thức ăn ra.
Sau khi chia một nửa những thứ tốt ra, họ cùng nhau vui vẻ ra về.
Cuối cùng, sau khi tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một ra khỏi cửa ký túc xá còn tấn công bất ngờ.
Anh ấy thò đầu ra hỏi người trong phòng: "Phó Trung đoàn trưởng Trần, năm nay em gái anh bao nhiêu tuổi vậy?"
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Trần Vũ Văn, ngay cả Thiệu Tranh mới thay giày mới cũng nhìn sang, anh nhìn chằm chằm người nọ, hơi híp đôi mắt phượng hẹp dài lại, cười đầy ẩn ý: “Tuổi có thể gọi anh bằng chú đấy."- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nghe vậy, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một mím môi, theo bản năng trả lời: "Tôi cũng chỉ lớn hơn Phó Trung đoàn trưởng Thiệu một tuổi thôi nhỉ?"
Ngụ ý là cả hai đều là vai vế chú.
Nghe vậy, Thiệu Tranh nhướng mày, không phản bác gì, hiển nhiên là tán thành xưng hô này.
Ngược lại, Trần Vũ Văn tỏ ra buồn cười, vừa cười vừa mắng: "Các người mơ giữa ban ngày gì vậy? Chẳng lẽ ông đây cũng phải gọi hai người là chú sao?"
“Vèo!” Đột nhiên, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đã hoàn toàn biến mất ở cửa.
Sau khi bị một loạt động tác như vậy chọc cười, sự khó chịu của Trần Vũ Văn gần như tan biến, anh ấy đưa bức thư đang cầm trên tay cho bạn tốt của mình, lại mở bức thư của cha mẹ anh ra, nhanh chóng đọc một lượt.
Những lá thư rất dài, vẫn giống như cũ, không chỉ có những lời quan tâm tha thiết của cha mẹ, mà còn có những lời hỏi thăm sức khỏe của mấy đứa em trai và những chuyện vặt vãnh gần đây ở nhà.
Nhưng nhiều hơn, đó là một lời khen cho em gái.
Cư xử tốt, chu đáo, xinh đẹp, khéo léo, thông minh... Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi đều được dành cho cô em gái mà anh ấy chưa từng gặp bao giờ, làm cho Trần Vũ Văn càng thêm tò mò về cô nhóc được dùng một thành ngữ để đặt tên với anh ấy này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Em gái...
Ở đây, sau khi đọc lá thư ngắn gọn nhưng tràn đầy sự cảm ơn chân thành này, Thiệu Tranh cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Ông già của gia đình anh có quen với bác sĩ Mẫn - người có tay nghề nổi tiếng trong nước, vài năm trước, khi lão Trần nhờ anh giúp kiểm tra tình trạng của cô gái nhỏ, anh đã biết về hoàn cảnh đặc biệt của Trần Lộng Mặc.
Vài ngày trước, anh nghe được từ lão Trần rằng em gái của anh ấy đã tỉnh táo trở lại, Thiệu Tranh cảm thấy vui mừng cho bạn mình, không phải anh không tò mò, nhưng anh không có ý định tìm hiểu ngọn nguồn.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô bé sẽ gửi cho mình một món quà.
Nhân tiện, em gái đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hình như là 15 tuổi?
Nghĩ đến đây, Thiệu Tranh cẩn thận gấp thư lại, đột nhiên cảm thấy trên đôi giày trên chân có chút nóng.
Một người lớn như anh lại đi tiêu tiền của một cô bé mới 15 tuổi?
Mặc dù là vì cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng Thiệu Tranh vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ, vì vậy anh ấy muốn tặng lại một món quà: "Lần trước anh nói muốn mua quà cho em gái chúng ta đúng không? Đã tặng chưa?"