Lưu Tú Trân nắm chặt tay bạn thân, cau mày nói: "Nhưng đây là ý của Lão Chử, tôi đã thương lượng với ổng rồi, ổng đồng ý để Duật Duật ở lại nhà chúng tôi, cho dù cậu và Lão Trần phải tới nông trường để lao động cải tạo thật đi nữa cũng không phải lo, cùng lắm thì đưa Duật Duật đến nhà mẹ tôi, kêu Chử Điện và Chử Tuấn đi chung luôn, Thượng Hải cách thành phố N nửa ngày đi xe lửa, bọn nhỏ qua bên kia đi học, ai mà biết được?"
Mặc dù Quý Mạt cảm động vì vợ chồng bạn thân giúp đỡ lúc gặp hoạn nạn nhưng cũng vì bọn họ chân thành nên mới càng không thể làm họ bị liên lụy được, bà lắc đầu kiên định: "Tú Trân, cậu cũng biết chỉ cần có xác suất một phần ngàn liên lụy tới cậu và Lão Chử thì tôi và Lão Trần sẽ không làm, hơn nữa, bọn tôi đã sắp xếp nơi để Duật Duật đi xong rồi, tuyệt đối ổn thỏa."
Lưu Tú Trân không tin còn có ai đối xử với Duật Duật tốt hơn mình, vậy là hỏi lại theo bản năng: "Ai cơ?"
Quý Mạt: "Là chị Thu Hoa."
Lưu Tú Trân sửng sốt, mất một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Đúng là chị Thu Hoa thì có thể yên tâm, nhưng mà tiếc quá, tôi muốn để Duật Duật làm con dâu của mình lắm."
Quý Mạt: "..."
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thành phố N nằm ở hạ lưu sông Trường Giang, nơi này mùa đông không dùng giường sưởi.
Trần Lộng Mặc sợ lạnh, rửa bát đũa và vệ sinh cá nhân xong lại dùng bình thủy tinh để rót cho mình ba bình nước nóng mới lên lầu chui vào ổ chăn suy ngẫm mọi chuyện.
Cô không ngốc, sau khi xâu chuỗi dấu vết để lại, cộng thêm vẻ u sầu dưới cảnh bình yên giả tạo của cha mẹ đã đủ để Trần Lộng Mặc đoán được có lẽ nhà mình cũng không tránh được cơn bão chính trị này.
Có lẽ chuỗi ngày bình yên không kéo dài được mấy ngày nữa.
Đối với gian khổ chưa biết trước, muốn nói hoàn toàn không sợ là không thể nào.
Nhưng cô mới đến thế giới này được mấy ngày, ngoài ra vào mấy bệnh viện để kiểm tra sức khỏe thì chưa từng tới nơi nào khác.
Đừng nói là hoàn cảnh bên ngoài, đến tình huống nhà mình thế nào còn chưa làm rõ được, muốn thay đổi hiện trạng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Thay vì thử lung tung vào lúc khó khăn này, còn không bằng tranh thủ trước khi văn kiện chính thức được ban hành, giấu càng nhiều tài sản càng tốt.
Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc không nằm yên nổi nữa, nhanh chóng ôm bình nước ngồi dậy, khoác áo bông vào rồi xuống giường tìm mẹ.
Không ngờ cửa phòng ngủ lại đột nhiên bị gõ vang.
Cô quay đầu thì thấy mẹ đã mở cửa ra, ôm một gói đồ đi vào.
Thấy thế, tim Trần Lộng Mặc đập thình thịch, nhất là khi đối diện với vành mắt ửng đỏ của mẹ, càng cảm thấy suy đoán lúc trước không sai.
Quý Mạt không biết con gái đã chuẩn bị tâm lý cho biến cố sắp đến, bà ngồi xuống mép giường, đưa gói đồ không lớn cho con gái, lại lưu luyến vuốt ve gương mặt giống mình bảy tám phần, qua một hồi lâu mới dịu dàng dỗ dành: "Duật Duật, trong đây là tiền giấy và một ít đồ có giá trị, con nhớ cất kỹ... Gần đây bên ngoài không yên ổn, ngày mai kêu Tiểu Hồ đưa con tới nhà mẹ Thu Hoa của con lánh một chút, chờ cha mẹ bên này ổn rồi lại đón con về có được không?" ( truyện trên app T Y T )
Trần Lộng Mặc ôm chặt gói đồ theo bản năng, ngơ ngác hỏi: "Mẹ Thu Hoa?"
Ai thế?
Quý Mạt: "Đúng, mẹ Thu Hoa là vợ cũ của cha con, chị ấy là người rất tốt, giao con cho chị ấy cũng khiến mẹ yên tâm."
Mẹ nghiêm túc đấy hả? Trần Lộng Mặc tỏ vẻ cô càng ngày càng không hiểu nổi...
Đinh ninh rằng con gái không hiểu vợ cũ là gì, Quý Mạt đang định giải thích, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt khó tả của con gái.
Bỗng chốc, bà trở nên vui vẻ, nỗi phiền muộn nặng trĩu nơi đáy lòng cũng được khuây khoả rất nhiều: "Con biết vợ cũ là gì không?"
Sau khi hỏi câu hỏi này, bà nhớ lại những gì con gái mình đã nói với mình khi cô vừa thức dậy.
Duật Duật nói trước đây cô có thể nhận được thông tin bên ngoài, nhưng lại không có cách nào diễn tả được ra.
Tuy rằng đã Phá Tứ Cựu, nhưng đa số người vẫn còn thờ phụng quỷ thần.
(*) Phá Tứ Cựu là trào lưu trong cuộc Cách mạng Văn hoá ở Trung Quốc, hay là phá trừ cựu tư tưởng, cực tập quán, cựu văn hoá, cựu phong tục.
Ví như Quý Mạt, từ góc nhìn của bà, con gái bà trông giống bị đánh mất hồn hơn là bị ngốc.
Nghĩ đến đây, Quý Mạt lại hỏi thêm một lần: "Duật Duật biết chính xác vợ cũ là cái gì không?"
Trần Lộng Mặc nghe được vẻ chế giễu và sự ung dung trong lời nói của mẹ, lập tức đã hiểu được cha và người vợ cũ của ông không có những chuyện drama kịch tính như cô đã nghĩ.
Cô không vội hỏi cho tới cùng mà chỉ hỏi thử: "Con nhất quyết phải rời đi ạ? Không được ở với cha mẹ nữa sao?"
So với việc phải phụ thuộc vào người khác, cô vẫn cảm thấy an tâm hơn khi có cha mẹ yêu thương mình.
Còn chuyện chịu khổ vân vân và mây mây, cô sống hai mươi tám năm của kiếp trước cũng không được mấy ngày là không khổ sở.
Khuôn mặt tươi cười của Quý Mạt lập tức biến mất, vẻ hiền từ xoá sạch không còn dấu vết: "Không được!"