Trần Lộng Mặc thu ô, vẩy nước trên ô rồi mới đi theo mẹ vào nhà, không nói lời nào mà chỉ nhếch môi cười khẽ, nghe bà lải nhải.

"Con đấy nhé, chỉ biết cười, cái tính dịu dàng này không biết giống ai, con gái là phải dữ một chút, nếu không dễ chịu thiệt thòi lắm..."

Nghe nói như thế, Trần Lộng Mặc bước vào bếp giúp đỡ rũ hàng mi dài xuống.

Tính tình cô không dịu dàng chút nào, chỉ là kiếp trước lăn lộn trong xã hội rồi, ăn nhiều cái khổ nên mới mài giũa thành dáng vẻ hiền lành vô hại như bây giờ.

Đúng vậy!

Là kiếp trước!

Không biết vì lý do gì, cũng không biết là bước ngoặt nào.

Cô chỉ nhớ tám ngày trước, trong một trận động đất, vì cứu mẹ viện trưởng tuổi già mà bị vùi trong đống đổ nát.

Mở mắt ra lần nữa, Trần Lộng Mặc hai mươi tám tuổi ở năm 2023 trở thành Trần Lộng Mặc mười lăm tuổi ở năm 1970.

Nghe nói vào lúc sinh, nguyên thân ở trong cơ thể mẹ quá lâu nên trí lực vẫn luôn giống đứa bé ba tuổi.

Điểm duy nhất không giống với con nít là cô không khóc không bướng, mỗi ngày chỉ im lặng ngẩn ngơ.

Nhưng trong mắt người ngoài thì đây là những biểu hiện của ngu dại.

Vì thế, hai vợ chồng Quý Mạt và Trần Đức Mậu đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ, xin không biết bao nhiêu bài thuốc cổ truyền.

Nhưng Trần Lộng Mặc sống lại lần nữa lại không cảm thấy cô bé này thật sự ngu dại.

Thậm chí cô còn một cảm giác mãnh liệt rằng nguyên thân chính là mình, mình chính là nguyên thân.

Lý do mà lúc trước cô bé ngây ngô ngốc nghếch càng giống như vì trong cơ thể không có một linh hồn hoàn chỉnh...

"...Đang hỏi con đấy? Sao ngẩn ngơ rồi?" Quý Mạt vỗ con gái.

Trần Lộng Mặc chớp mắt, hàng mi dày giống như cây quạt nhỏ, cô nhìn sang mẹ với vẻ hơi ngơ ngác: "Sao ạ?"

"Buổi tối hầm cá muối, hay là chiên thêm hai quả trứng gà cho con nhé?"

"Không cần đâu ạ, cá muối là đủ rồi, không phải còn củ cải khô sao?" Mặc dù điều kiện gia đình tốt nhưng cũng không thể xa xỉ như thế được, rất dễ bị người khác dòm ngó.

Nhắc tới chuyện này, nhớ lại mấy lời đồn đại nghe được trong khu tập thể mấy ngày nay, Trần Lộng Mặc hơi cau mày, thử hỏi: "Mẹ ơi, hồi nãy con tới nhà thím Tú Trân xin nước tương, cứ cảm thấy hình như thím ấy có chuyện gì muốn nói với con."

Lời này không sai, không chỉ thím Tú Trân mà thậm chí là tất cả những nhà khác trong khu tập thể cho gia đình quân nhân cũng vậy.

Có lẽ là vì lớn lên trong cô nhi viện nên Trần Lộng Mặc rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Cô có thể khẳng định, ánh mắt đổ dồn về phía mình trong mấy ngày qua chắc chắn không chỉ vì mỗi lý do mình ngu dại.

Quý Mạt mở nắp nồi ra, dùng muỗng múc chút canh cá, nếm thử vị ngọt mặn, cảm thấy không đủ cay nên bỏ thêm một chút ớt vào, sau đó mới đóng nắp nồi lại rồi chuyển sang hầm lửa nhỏ, nghe vậy, động tác thêm rơm vào bếp của bà khựng lại: "Chuyện này không vội, chờ ăn cơm xong mẹ sẽ nói chuyện với con, con đi dọn chén đũa trước đi, chuẩn bị ăn cơm." ( truyện trên app T Y T )

Ít nhất phải mười phút nữa thì cá mới nấu xong, nhưng nhận ra vẻ mất tự nhiên trong nụ cười của mẹ, mặc dù trong lòng Trần Lộng Mặc có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng ạ."

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Ăn bữa tối xong.

Cha lại lên lầu.

Lúc Trần Lộng Mặc đang dọn chén đũa phụ mẹ.

Lưu Tú Trân ở cách vách đã bưng một đĩa đậu phộng rang đến, trên khuôn mặt tròn của bà ấy mang theo ý cười lanh lẹ: "Ôi, Duật Duật của chúng ta hiểu chuyện quá, không giống hai thằng nhóc thối nhà thím, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài, Lão Quý, tôi thấy cậu đúng là biết dạy con đấy, hay tôi trộm Duật Duật về làm con gái luôn nhé."

"Cậu nói cái gì vậy..." Quý Mạt buồn cười lắc đầu, cũng không khách sáo với bạn thân, giơ tay nhận cái đĩa trong tay bà ấy, lại nhìn sang con gái đứng bên cạnh: "Con đi rửa mặt rửa tay đi, bát thì để đó cho cha con rửa."

Tất nhiên Trần Lộng Mặc không thể để cha rửa bát được, cũng biết đây chỉ là cái cớ để mẹ đuổi cô ra chỗ khác thôi.

Vì thế cô thẹn thùng chào hỏi với thím Tú Trân, sau đó tự bưng bát vào bếp để rửa.

Thấy thế, vành mắt Quý Mạt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Con bé này..."

Lưu Tú Trân cũng mừng thay bạn thân, hai người quen biết nhau cũng hai mươi mấy năm rồi, tất nhiên biết rõ những năm qua hai vợ chồng bạn thân đã phí bao nhiêu tâm sức cho con bé, bà ấy dịu giọng an ủi: "Không phải con bé hiểu chuyện rồi sao? Tôi thấy Duật Duật thông minh khéo léo lắm, cậu đừng lo lắng nhiều thế, sẽ tốt hơn thôi."

"Đúng vậy, sẽ tốt hơn thôi." Quý Mạt lau khóe mắt, cảm thán xong thì kéo bạn thân ngồi xuống sô pha, nói thẳng: "Tôi biết cậu tới làm gì, nhưng Duật Duật không thể ở lại nhà cậu được."

Lưu Tú Trân trừng mắt: "Sao? Chẳng lẽ cậu không tin tôi à? Tôi thương Duật Duật như con gái ruột đấy, nếu tương lai con bé thích thằng con thối nhà tôi, làm con dâu tôi luôn thì càng tốt!"

"Cậu biết rõ tôi không có ý này, bớt cố tình nói khích tôi đi." Quý Mạt cười khổ vỗ bạn thân một cái, sau đó nói tiếp mà không cho bà ấy có cơ hội nói chuyện: "Là ý của Lão Trần, mấy ngày nữa là bên trên sẽ có thông báo, nếu khá một chút thì có thể được điều đến quân khu nào xa xa làm chính trị viên, còn tệ nhất là bị đưa đi lao động cải tạo luôn, lỡ như bị đưa đi lao động cải tạo thật, Duật Duật ở lại nhà cậu không phải sẽ khiến Lão Chử bị chú ý sao? Cậu cũng phải nghĩ cho Lão Chử và hai đứa nhỏ nhà cậu nữa chứ."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play