Nhìn anh kìa... không phải có giày mới anh cũng hạnh phúc lắm đó sao.
Trần Nghĩa bị em gái nhìn, xấu hổ mất một lúc lâu, cuối cùng cậu ấy toét miệng cười to, cười vô cùng sảng khoái.
Đương nhiên, nụ cười của hai anh em cũng không thể duy trì được bao lâu, chẳng mấy chốc họ đã bị những gương mặt tối đen của người lớn trong nhà làm cho đông lạnh.
Mặc dù không bị bắt trả giày nhưng hai anh em cùng chung số khổ vẫn bị phàn nàn mắng mỏ suốt một đường.
Phần lớn đòn tấn công đều dồn về phía Trần Nghĩa.
Theo quan điểm của Tào Thu Hoa và Trần Tông, với hoàn cảnh sống của cô con gái nhỏ trước giờ thì cô không có khái niệm về tiền bạc cũng là chuyện bình thường.
Con trai nhỏ đi cùng với em gái, nhưng lại không hề ngăn cản cô phải chịu phần lớn trách nhiệm, thế nên nếu không mắng cậu ấy thì còn mắng ai?
Đầu sỏ gây chuyện Trần Lộng Mặc đã từng cam đoan sẽ giúp đỡ chia sẻ trận mắng này, vô cùng không có nghĩa khí núp sau lưng anh hai chứng kiến trò cười, nét mặt tỏ ra vô cùng trung thực.
Trần Nghĩa có tính tình tốt chẳng tốn hơi thừa lời thêm nữa.
=
Tay nghề của đầu bếp quán cơm quốc doanh trong thị trấn rất tuyệt vời.
Nghe nói tổ tiên của đầu bếp này từng có vị đã phục vụ cho hoàng gia.
Cụ thể thế nào thì đã không thể khảo cứu và chứng thực, bằng không thì trong thời điểm nhạy cảm thế này cũng không có khả năng nở mày nở mặt bước chân lên vị trí đầu bếp chính.
Trong quán cơm quốc doanh, Trần Lộng Mặc lại gặp được Lưu Viên Viên.
Cô ấy cũng không nhìn về phía họ, chỉ tụ tập nói nói cười cười với mấy người bạn trẻ tuổi ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, mặt mày hớn hở.
Đó là một cô gái nhỏ tươi đẹp, sống động.
Trần Lộng Mặc lại nghĩ tới chuyện trong sách, bởi vì khiến cho anh hai bị liên lụy mà phải cắt cụt chi, Lưu Viên Viên đã thay đổi tính tình, tâm trạng hậm hực qua đời sớm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đối mặt với tai họa sắp xảy ra vào năm mới, Trần Lộng Mặc càng để ý hơn...
“Em đang nghĩ gì đấy? Đi theo anh sang bên kia xếp hàng nào.” Tào Lưu kéo cánh tay của em gái chen chúc đến khu vực xếp hàng dài dằng dặc.
Trần Lộng Mặc bị động đi theo anh, mờ mịt hỏi: “Bên đó bán gì thế ạ? Sao nhiều người xếp hàng thế?”
“Chân giò hun khói, chính là món ăn tối qua em thích ăn đấy. Đây là món ăn sở trường của đầu bếp bên này, mỗi ngày chỉ bán ra một số lượng có giới hạn, bán hết sẽ không còn nữa.”
Trần Lộng Mặc nghe vậy, lập tức không cần anh hai phải lôi kéo, nhấc chân chen chúc theo vào...
Chân giò hun khói!
Nhất định phải mua được!
Sau khi ăn uống một bữa no nê, cả gia đình lại đi tới bưu điện thêm lần nữa.
Tết năm nay Trần Vũ Văn vẫn không thể trở về nên người trong nhà gửi thức ăn và quần áo cho anh ấy qua đường bưu điện như thường lệ.
Bởi vì còn có thêm cả thư và giày da Trần Lộng Mặc mua nên bưu kiện trông có vẻ to lớn hơn hẳn, phải tới chừng mười cân, vô cùng căng chặt.
Anh cả cũng ở trong tỉnh H, cách nhà tầm khoảng ba ngày lái xe. Nếu không có gì bất ngờ thì trước khi sang năm mới đồ đạc sẽ đưa tới được tay anh.
Lúc rời khỏi bưu điện, Trần Lộng Mặc còn đang suy nghĩ trong lòng, không biết khi nhận được thư cảm ơn và giày mình gửi tới, anh cả có cảm thấy vui mừng hay không?
Anh trai cùng huyết thống, ôi...
Cảm giác thật kỳ diệu...
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Bưu kiện gánh vác yêu thương của cả nhà đã tới được đơn vị 738 vào một tối năm cũ như Trần Lộng Mặc mong muốn.
Cuối năm tới, không ít quân nhân đều nhận được bưu kiện từ nhà.
Chỉ là thời gian hoặc sớm hoặc muộn.
Nhưng sẽ có một quy tắc ai ai cũng ngầm hiểu, đồ mà người nhà gửi tới phải bỏ ra một nửa để chia sẻ với các đồng đội thân thiết.
Năm nào cũng vậy, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc Trần Vũ Văn mang theo vẻ mặt vui vẻ khiêng bưu kiện lớn trở lại phòng ký túc xá một người của mình, chẳng hề bất ngờ đã thấy được một đàn gia súc chui ở trong phòng.
Anh ấy cười mắng: “Mũi mấy người đều là mũi chó đấy hả? Vừa ngửi thấy hơi đã mò đến ngay?”
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đưa tay tới đón: “Nào nào, nói nhiều lời vô ích thế làm gì, mau cầm tới đây đi.”
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai cũng cười: “Phó Trung đoàn trưởng Trần, hình như năm nay bưu kiện của anh còn lớn hơn năm ngoái, mau bóc ra cho anh em nhìn xem có món gì tốt nào.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đã móc luôn chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn ra, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu cắt mở.
Ngược lại, chủ nhân của bưu kiện Trần Vũ Văn thì bị đẩy ra phía ngoài cùng.
Anh ấy cũng không tức giận, đám người này loạn thì có loạn nhưng vẫn biết chừng mực.
“Bưu kiện của cậu cũng sẽ được gửi tới vào khoảng tầm hai ngày này thôi nhỉ?” Trần Vũ Văn không chen vào được, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh người anh em tốt, vểnh cái chân dài lên, hết sức thoải mái lên tiếng tán gẫu.
Thiệu Tranh tính toán thời gian: “Cũng chưa chắc, đường xá từ thành phố J tới nơi này xa xôi, bưu kiện được gửi dịp Tết Nguyên Đán lại nhiều, nói không chừng phải kéo dài sang đến tận năm sau.”