Trần Lộng Mặc vô thức quay đầu sang, còn chưa đợi cô trông thấy rõ ràng thì đã thấy có thứ gì đó bị ném vào trong ngực mình.

Cô nâng tay đỡ lấy nó theo bản năng, là hai viên kẹo cứng.

“Đó là kẹo vị quýt.” Lưu Viên Viên đứng cách hai người họ không xa, khẽ nâng cằm lên, dáng vẻ vênh váo ngạo mạn.

Nhưng hốc mắt ửng đỏ vẫn bán đứng cảm xúc chân thật của cô ấy.

Trần Lộng Mặc thấy thế, trong lòng khẽ mỉm cười, cô hiểu ra được, sau khi cô gái này bị từ chối, da mặt mỏng nên không thể xuống nước nổi.

Chỉ là... cô sờ sờ cái kẹo trong lòng bàn tay mình, đôi mắt chậm rãi cong lên, cô ấy thật sự là một cô gái đáng yêu.

Rõ ràng Tào Lưu cũng đã hiểu ra, cho nên anh ấy mới không so đo thái độ lúc nãy của cô ấy, chỉ mím môi nhìn người một cái rồi lập tức chuyển hướng về phía em gái mình: “Đi thôi, cha mẹ gọi chúng ta kìa.”

Trần Lộng Mặc bóc một viên kẹo nhét vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp khoang miệng trong nháy mắt, ngăn chặn chút cảm giác buồn nôn cuối cùng còn sót lại. Cô mỉm cười với cô gái: “Cảm ơn!”

Gương mặt Lưu Viên Viên đỏ lên, ngượng ngùng không dám tiếp tục nhìn cô bé xinh đẹp kia nữa nên đành quay về phía Tào Lưu hung dữ nói: “Là do cha tôi nói cậu tốt, chứ không phải vì tôi thích cậu!”

Ném những lời này lại, cô ấy vung vẩy hai bím tóc đen, nhanh chóng quay đầu sải bước bỏ đi.

“Anh, chị ấy khá tốt bụng nha.” Cô gái dịu dàng miệng cứng lòng mềm này rõ ràng rất thích anh hai.

Tào Lưu vỗ vỗ lên mũ của em gái: “Năm sau anh định tham gia vào đợt chiêu mộ binh lính, vẫn chưa muốn kết hôn, cần gì phải làm lỡ dở người ta như vậy.”

Nghe thấy lời này, Trần Lộng Mặc không hỏi thêm gì nữa. Cô quay đầu lại nhìn về phía Lưu Viên Viên đã chạy ra một khoảng xa xa, tiếp tục đi về phía mẹ Thu Hoa đang chờ họ ở không xa phía trước.

Chỉ là mới đi được mấy bước, ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu đã làm cho cô kinh hãi, bước chân cũng vô thức đứng sững lại.

“Sao thế?”

Trần Lộng Mặc chớp chớp hàng mi, thu lại kinh ngạc trong đáy mắt, ngửa đầu nhìn anh hai: “Không có gì đâu ạ, em ăn kẹo cắn trúng đầu lưỡi thôi.”

Tào Lưu không nghĩ nhiều, cười trêu ghẹo: “Đây là do tham ăn đấy mà.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mẹ Thu Hoa, anh hai nói con tham ăn!”

Tào Thu Hoa nghe thấy con gái nhỏ mách lẻo, cười cười lên tiếng phụ họa: “Lát nữa chúng ta mua đồ sẽ không cho nó ăn nữa, ai bảo nó là đứa không tham ăn.”

Trần Lộng Mặc không phải một cô gái mười lăm tuổi thật, vừa rồi cô nói thế cũng chỉ vì muốn di dời lực chú ý của anh hai, bây giờ được mẹ dỗ dành, ngược lại cô còn là người đỏ mặt trước.

Tào Thu Hoa thấy thế, buồn cười kéo cô nhóc đi về phía hợp tác xã.

Càng gần cuối năm, người chọn mua càng nhiều, họ phải nhanh chân hơn chút nữa.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Từ tối hôm thím Tú Mai đến cửa mai mối, Trần Lộng Mặc đã cảm thấy cái tên Lưu Viên Viên này rất quen thuộc, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng do hai chữ Viên Viên này quá mức phổ biến.

Mãi cho đến vừa rồi, lần đầu tiên cô biết được mục tiêu của anh hai là muốn đi lính, cô mới giật mình phát hiện ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Trong nguyên tác, nam chính Trần Vũ Văn không chỉ có một cô em gái có kết cục thê thảm, mà ngay cả em trai lớn nhất Tào Lưu - một vai phụ không có mấy đất diễn, cũng có một cuộc đời không như ý muốn.

Nghĩ tới đây, Trần Lộng Mặc đang được mẹ Thu Hoa nắm tay bước đi ngẩng đầu nhìn về bóng dáng cao to ở phía trước, đang che gió cho hai mẹ con họ cùng với cha Tông.

Tào Lưu, Tào Lưu.

Năm đó Tào Thu Hoa đặt cái tên này cho con trai chính vì bà ấy muốn để lại cho nhà họ Tào một người kế thừa hương hỏa, con người sống trong thời đại này rất thờ phụng truyền thống truyền thừa con nối dõi.

Nhưng... cả đời Tào Lưu đều không lập gia đình.

Mà nguyên nhân cũng xuất phát từ Lưu Viên Viên đã cho cô kẹo ban nãy.

Chuyện cụ thể xảy ra như thế nào thì Trần Lộng Mặc đã thật sự không nhớ rõ.

Dù sao thì trong nguyên tác, Tào Lưu và cô cũng chỉ là những vai phụ không tốn quá nhiều giấy mực.

Cô chỉ nhớ rõ, anh hai cô vượt qua cuộc tuyển chọn tân binh, trên đường đi lĩnh quân phục tại bộ phận vũ trang trở về đã bị gãy chân.

Nguyên nhân chính xác thì bởi vì cứu người bạn học cấp ba tên Lưu Viên Viên.

Nhưng tại sao phải cứu, tại sao gãy chân, Trần Lộng Mặc có cố nhớ thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Cô chỉ biết rằng, cuối cùng hệ thống mô mềm của anh hai bị tổn thương nghiêm trọng, chân tay hoại tử, xuất hiện tổn thương không thể cứu chữa nổi, cuối cùng phải cắt cụt chi.

Khi làm phẫu thuật, anh ấy vẫn còn đang mặc bộ quân phục mà anh ấy luôn tâm tâm niệm niệm.

Đồng thời, Trần Lộng Mặc cũng nhớ tới sự tiếc hận mà anh cả Trần Vũ Văn dành cho Tào Lưu được nhắc tới trong truyện.

Anh ấy nói xét về cả tố chất thân thể và đầu óc thì người em trai Tào Lưu này đều không hề thua kém anh ấy chút nào.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play