“Ha ha... em chỉ hỏi một chút thôi mà, thói quen! Thói quen thôi!”
Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Trần Lộng Mặc đang hóng chuyện vui vẻ thì “vụt” một cái lùi đầu lại.
=
Ngày 26 âm lịch.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Trần Lộng Mặc đã mất đi nhiệt tình ăn Tết từ lâu hình như lại tìm về được sự chờ mong thuở còn bé.
Mà cũng chính vì sự mong chờ đã lâu không gặp nuôi dưỡng tâm trạng nên ngay cả tuyết rơi bên ngoài phòng, tiếng gió thổi đung đưa ngọn cây xào xạc cũng làm cho cô hốt hoảng cảm thấy nó ngập tràn ý thơ.
Mặc dù cô không nói gì nhưng trong lòng đã tự động dọn ra một bãi đất trống, chỉ chờ đợi năm mới rơi xuống tiến vào trong.
Những người khác trong nhà trông thấy cô gái nhỏ với đôi mắt lấp lánh, khóe miệng đầy ý cười, cũng bị lây nhiễm tâm trạng vui vẻ, sôi nổi ôm bầu không khí hân hoan xuất phát tiến về phía thị trấn.
Hôm nay trên thị trấn họp phiên chợ lớn, nhà nào cũng có người đi vào thị trấn.
Người mua người bán đều có đủ.
Dáng dấp điệu bộ không giống nhau.
Sự tương tự duy nhất là mỗi một gương mặt thật thà chất phác đều tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Đoàn người Trần Lộng Mặc muốn đi tới thị trấn nhưng mục đích không dừng ở phiên chợ trên đó nên sau khi vẫy tay chào tạm biệt người trong thôn đồng hành với mình, họ lập tức đi thẳng đến bến xe.
Không thể trách họ quá vội vàng như thế được, bởi vì chuyến xe đi lên thị trấn vào mỗi buổi sáng chỉ có một.
Nếu như bỏ lỡ thì chỉ có thể nghĩ cách khác, hoặc là dùng hai cái chân của mình đi bộ, hoặc là tự đạp xe đạp.
Mà cho dù chọn cách nào thì trong cái lạnh thấu xương gần âm hai mươi độ này cũng chẳng thể so nổi với sự thoải mái khi ngồi trong xe ô tô.
Đương nhiên, còn có thêm một nguyên nhân khác, đến sớm có chỗ ngồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ôi?!”
Cả nhà họ lên xe, còn nửa tiếng nữa xe mới bắt đầu khởi hành, chỗ trống trên xe còn đến quá nửa.
Trần Lộng Mặc không dám khen ngợi gì với trình độ xóc nảy của đường xá thời đại này, cô đang định gọi người một nhà ngồi lên phía đằng trước thì bên tai chợt nghe được tiếng kêu kinh ngạc của anh tư.
Cô vô thức ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của mọi người đều bình thản, đang đi tìm chỗ ngồi, chỉ có một mình anh tư của cô khó lòng thu lại được tầm mắt, liếc nhìn về phía một cô gái ngồi phía sau đến vài lần.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đó là một cô gái xinh đẹp hơi mập mạp, cả cơ thể đều lộ ra sự khỏe khoắn, chỉ mỗi tội ánh mắt không hề thân thiện của cô ấy đang trợn lên nhìn về phía anh hai của cô ở bên cạnh.
Lòng Trần Lộng Mặc chợt bừng tỉnh, cô đột nhiên nhớ tới cô gái thím Tú Mai mai mối cho anh hai mình mà lại bị anh hai cô dùng nguyên nhân không hợp để từ chối hai hôm trước.
Nghĩ tới đây, cô lập tức không nhìn chằm chằm người ta thêm nữa, nhưng vừa định quay người đi thì hai mắt bỗng tối sầm.
Tào Lưu bất đắc dĩ vươn bàn tay che mắt em gái, không ngờ khuôn mặt của cô nhóc quá nhỏ, bàn tay anh ấy đã che kín toàn bộ gương mặt của cô.
Trần Lộng Mặc: “...?”
Tào Lưu nín cười, hắng giọng hai tiếng kéo cô ngồi xuống bên cạnh rồi mới khẽ mắng: “Em nhìn lung tung gì thế hả? Ngồi xuống đi!”
Trần Lộng Mặc: “...”
Trần Lộng Mặc còn đang định tò mò hỏi anh hai thêm vài câu về người bạn học cấp ba ngồi đằng sau tên Lưu Viên Viên kia.
Nhưng chờ đến khi xe khởi động, cho dù lòng tò mò của cô có lớn hơn nữa thì cũng bị cơn gió lạnh chôn vùi.
Chiếc xe buýt cỡ trung bình không biết đã kéo dài hơi tàn đã bao nhiêu năm mà sau khi khởi động, gió lạnh lập tức theo quen đường quen lối chui vào theo khe hở bên góc cạnh.
Thời gian đi từ trấn trên lên đến thị trấn tốn gần một tiếng, toàn bộ hành trình Trần Lộng Mặc luôn vùi mặt vào trong khăn quàng cổ.
Ban đầu thì bởi vì lý do bị lạnh, sau đó hành khách lên xe trên dọc đường ngày một nhiều, xe đông đúc nên đã không còn lạnh nữa.
Nhưng trên đường đi lại có người mang theo cả gà vịt sống lên xe, mùi hương của phân và nước tiểu ngập tràn trong xe suýt chút nữa đã tiễn cô lên đường.
Đường đi xóc nảy, chen chúc, đầy mùi hương khác thường... Khó khăn lắm mới gian nan độ kiếp thành công, Trần Lộng Mặc được anh hai che chở xuống khỏi xe xong lập tức khom lưng chống gối, há miệng thở dốc từng hồi, vô cùng nhớ nhung đến những phương tiện nhanh gọn của thời đại sau này.
“Từ đây đến hợp tác xã còn phải đi thêm khoảng mười phút, hay là để anh cõng em nhé?” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ tái nhợt, Tào Lưu lo lắng đưa ra lời đề nghị, trong lòng anh ấy lại đang nghĩ sau này phải quan tâm để ý bắt em sáu ăn nhiều một chút, tố chất thân thể của cô thế này thì quá kém rồi, còn gầy đến độ kia nữa, một tay anh ấy cũng có thể xách lên.
Trần Lộng Mặc từ chối: “Không cần đâu ạ, em hít không khí trong lành là ổn rồi.”
Tào Lưu nhíu hàng mày rậm, anh ấy vừa định nói thêm lời gì đó nữa thì bên cạnh lại truyền tới một tiếng hừ khẽ: “Hừ! Ra vẻ!”