Năm đó khi đại học vừa mới dừng việc thi cử, Tào Lưu còn đang học ở trường cấp hai đã nói cho gia đình nghe kế hoạch tương lai của mình.

Anh ấy muốn lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba sau đó đi nhập ngũ, ở bộ đội phấn đấu vài năm, tranh thủ giành được tư cách học đại học trong nội bộ.

Phải, anh ấy muốn học đại học.

Từ đầu đến cuối, mục đích rất rõ ràng!

Nhưng tất cả kế hoạch và ước mơ đều đã dừng bước trước một tai nạn xe cộ.

Tuy rằng sau này cải cách mở cửa, Tào Lưu vẫn có thể tự dựa vào bản lĩnh của mình và sự giúp đỡ từ các anh em, gây dựng một cơ ngơi không nhỏ.

Nhưng quanh năm làm bạn với xe lăn, người anh hai đi lại không tiện này đúng là cả đời chưa từng lập gia đình.

Trần Lộng Mặc không biết có phải vì anh không gặp được người mình thương, hay lại vì lý do gì khác...

Nhưng cô nghĩ, nếu như có thể tránh được tai họa thì một người có tư tưởng nhanh nhẹn và thông suốt như anh hai chắc chắn có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Họ đã tới hợp tác xã.

Trần Lộng Mặc hít sâu một hơi, đè ngàn vạn cảm xúc đang quay cuồng trong lòng xuống.

Sau đó, trong vòng bảo hộ của người nhà, cô thuận theo dòng người chen chúc vào nơi buôn bán.

=

Có rất nhiều thứ cần phải mua.

Cả nhà cùng chen chúc một nơi chắc chắn không được, cho dù họ có bỏ ra thời gian cả một ngày đi chăng nữa thì những món đồ tốt luôn có giới hạn và rất nhiều người đều muốn tranh đoạt nó.

Cho nên, sau khi mọi người thành công chen vào hợp tác xã xong, họ lập tức phân phối nhiệm vụ, chia nhóm hai người tách ra hành động.

Trần Lộng Mặc và anh năm Trần Nghĩa có tính tình khá là đáng tin đi lên tầng ba xem giày.

Lúc đi từ thành phố N tới bên đây, cô cũng đã có suy tính này nên cô mang theo không quá nhiều đồ đạc.

Nhất là giày dép, ba đôi cô mang đi cũng chỉ có một đôi miễn cưỡng dùng được, những đôi còn lại đều quá mỏng manh.

Đầu năm nay giày da trâu là món hàng xa xỉ, so sánh với những quầy hàng đông đúc ồn ào bên cạnh, khu vực bán giày có thể xem là khá vắng vẻ.

Trần Lộng Mặc và anh năm ghé vào bên ngoài cái chụp thuỷ tinh, chăm chú ngắm nhìn mấy kiểu dáng giày da dùng trong mùa đông trưng bày bên trong.

Kiểu dáng dành cho đàn ông có bốn loại, kiểu dáng dành cho phụ nữ thì ít hơn, chỉ có hai loại mới.

Cô cũng không hỏi thêm lời vô ích, sau khi xác nhận kiểu dáng xong, cô rút thẳng mấy sợi dây cỏ từ trong túi ra đưa cho người bán hàng đang liếc mắt đánh giá mình, chỉ chỉ đôi giày da mang kiểu dáng có khả năng pha trộn với kiểu dáng của những đôi giày cổ điển thế hệ sau này sử dụng, nói: “Kiểu dáng này, theo kích cỡ ở đây lấy cho tôi mỗi cỡ một đôi!”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng, cô lấy một sợi dây dài nhất từ trong túi ra, đưa tới: “Kích cỡ này, tôi muốn lấy bốn đôi.”

Mấy ngày hôm nay, cô đã nói bóng nói gió hỏi được chân của cha Tông, anh cả, anh hai và đồng chí Thiệu Tranh có ơn nghĩa lớn lao kia đều có kích cỡ bằng nhau.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Con số cụ thể thế nào thì cô không dám hỏi rõ ràng, chỉ có thể dùng dây thừng khoa tay múa chân.

Trần Nghĩa lấy lại tinh thần, nhíu mày ngăn cản: “Em sáu, em cứ tự mua cho mình thôi là được. Vóc dáng em vẫn còn tiếp tục lớn, đừng mua theo kích thước tiêu chuẩn, mua lớn hơn một số có thể dùng thêm hai năm.”

Muốn mua một đôi giày thì ngoại trừ phiếu còn phải trả thêm ba mươi tệ, Duật Duật vung tay như thế, ba trăm tệ đã bay mất. Cho dù Trần Nghĩa có tự xưng là người có điều kiện gia đình không tồi cũng vô cùng kinh hãi.

Trần Lộng Mặc lại kiên quyết đòi mua, nếu như cô đã định gửi thư và quà sang tặng anh cả ở bên kia thì đương nhiên cũng không thể thiếu quà cho những người khác trong nhà.

Hơn nữa trong những kích cỡ giày này còn có cả của cha và mẹ cô, cô vẫn luôn nhớ thương đến họ, chờ khi biết được địa chỉ chuẩn xác của cha mẹ, cô phải tìm đến tận mắt trông thấy họ một lần thì mới hoàn toàn yên tâm.

Vì thế, cô phớt lờ sự không đồng tình của cậu thiếu niên: “Vẫn nhờ anh Năm thông minh góp ý, em còn không biết chuyện phải mua lớn hơn một số đâu.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Lộng Mặc lại lấy một chồng phiếu và tiền giấy từ trong túi ra, tiếp tục thúc giục người bán hàng đang ngẩn ngơ: “Phiền chị nhanh lên một chút.”

Trần Nghĩa: “...” Ý của cậu ấy là như thế sao?

“Đây là món quà năm mới.” Thấy anh năm còn muốn tiếp tục nói thêm gì nữa, Trần Lộng Mặc vội mở miệng chặn ngang.

Nhìn ra thái độ kiên quyết của em sáu, Trần Nghĩa im lặng thở mấy hơi, sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu cô, giọng điệu tang thương: “Coi chừng cha mẹ đánh đấy.”

“Không đâu!” Trần Lộng Mặc chắc chắn, cùng lắm cô cũng chỉ bị nhắc nhở hai câu thôi.

Trần Nghĩa bất đắc dĩ chỉ chỉ mình: “Đánh anh ấy!”

Trần Lộng Mặc cố nín cười, sau đó cô lại ra vẻ rất quan tâm nói với anh năm: “Yên tâm đi, em sẽ chắn phía trước anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play