Thật ra bây giờ cũng đã có những lời đồn đại điêu ngoa rồi, dù sao thì mười dặm tám thôn quanh đây gia đình có điều kiện tốt như người chị em này cũng quá ít.

Người khác ghen tị đỏ mắt, những lời khó nghe thế nào cũng có thể nói được.

Ví dụ như chê họ chờ giá cao, muốn tìm vợ thành phố, chê bai con gái nông thôn.

Hoặc là chê thằng cả nhà họ chậm chạp không kết hôn chắc là do mấy năm trước đi đánh trận bị thương đường con cháu gì gì đó... Nói tóm lại, toàn là những lời đồn đại không hay ho.

Hai mươi mấy năm trước, sau khi gia đình gặp nạn, tính tình của Tào Thu Hoa cũng càng lúc càng lạnh nhạt, không thích lê la tán dóc, hơn nữa nhà bà ấy lại ở khu hẻo lánh nên chẳng có ai cố ý đến tận bên tai bà ấy nói này nói kia, thật sự không hay chuyện bên ngoài đang đồn đại những gì.

Nhưng trong những năm bà ấy “ở góa” coi như đã từng được đích thân trải nghiệm sát thương của lời bịa đặt đồn nhảm, trong lòng cũng suy đoán được một hai.

Nghĩ tới đây, nét mặt không có nhiều ý cười của Tào Thu Hoa đã phai nhạt thêm mấy phần: “Quan tâm lời nói của bọn họ làm gì, cũng không phải em không biết, thằng cả nhà chị ở xa, chị có muốn thì cũng chỉ thúc giục qua thư được vài lời, quan trọng vẫn là ở chính bọn nhỏ.”

Con trai mình không nóng vội, bà ấy vội vàng thì có ích gì đâu?

Chuyện kết hôn vẫn phải tìm được đúng người mới là chuyện tốt.

Ví dụ như bà ấy và Trần Đức Mậu, nghe lời cha mẹ đến với nhau từ thuở còn ngây ngô, mặc dù cuộc sống không đến nỗi kém nhưng lại thiếu đi tình đầu ý hợp, gắn bó keo sơn.

Sau đó hai người họ từng người tìm được đối tượng thích hợp hơn, lòng mới hiểu rõ sự khác biệt.

Cũng bởi vì mình từng đi đường vòng, mới không nỡ để bọn nhỏ giẫm lên thêm lần nữa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay, dù là ai tới mai mối, Tào Thu Hoa cũng sẽ không đứng ra quyết định thay các con trai.

Trần Tú Mai nhai đầy một miệng đậu phộng, lại bưng ấm rót một chén trà, mới phủi phủi miệng hai cái, nói: “Em hiểu lòng chị mà, nếu chúng ta thẳng thắn quyết định thay cho bọn nhỏ thì chúng ta sẽ trở thành người như thế nào cơ chứ? Bây giờ xã hội đã đổi mới, chú trọng đến tự do yêu đương, nhưng chúng ta là người lớn trong nhà, quan tâm dẫn lối cho chúng nó một con đường cũng không sao cả, còn chuyện thích hợp hay không thì cứ để bọn nhỏ chúng nó tự lo.”

Tào Thu Hoa tò mò: “Nhà lần này vẫn chọn thằng cả hả?”

Trần Tú Mai xua tay, khuôn mặt tròn như chiếc đĩa tràn đầy đắc ý: “Không phải, lần này em đến vì thằng nhóc Tào Lưu kia.”

“Nhà nào?”

“Con gái lớn của bí thư thôn chúng ta, bằng tuổi với thằng hai nhà chị. Cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp, điều kiện gia đình cũng tốt, trừ chuyện được yêu chiều nên hơi yếu ớt thì không có tật xấu gì khác. À đúng rồi, hình như con bé còn là bạn cùng trường với thằng hai nhà chị phải không nhỉ?”

Tào Thu Hoa gật gật đầu: “Chị cũng có chút ấn tượng với cô bé này, đúng là bạn học cũ với thằng hai.”

Những đứa trẻ sống quanh vùng này đều thường xuyên kết bạn cùng đi học trong huyện, bà ấy đã nhìn thấy cô gái ấy mấy lần, trông rất xinh đẹp.

Thấy người chị em của mình có ấn tượng, Trần Tú Mai lập tức tỉnh táo tinh thần, không thèm bóc đậu phộng nữa, xích lại gần thêm chút nữa, hỏi: “Thế chị cảm thấy thế nào?”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tào Thu Hoa bất đắc dĩ: “Chị thấy thế nào thì cũng có tác dụng gì đâu? Vẫn phải để thằng hai tự xem xét chứ.”

“Vậy thằng nhóc Tào Lưu kia đâu rồi? Để em hỏi nó xem.”

“Gấp làm gì thế hả? Không phải hôm nay em không về bên kia đó sao? Tối nay chờ thằng bé trở về chị sẽ hỏi, ngày mai trả lời lại cho em.” ( truyện trên app T Y T )

Nghe vậy, Trần Tú Mai dù có nôn nóng thế nào cũng chỉ có thể nén lòng tò mò của mình xuống, trò chuyện thêm chốc lát, thấy sắc trời dần dần tối sầm, Trần Tú Mai mới vội vàng đứng dậy chào tạm biệt.

Tào Thu Hoa và Trần Tông vẫn luôn ngồi im lặng ở bên cạnh nghe cùng đứng lên tiễn bà ta ra về.

Bà mối đến tận cửa, lại là người quen thân nên chẳng tiện chê bôi điều gì, lúc Trần Tú Mai đi, Tào Thu Hoa còn gói ít bánh đậu đỏ hấp của nhà mình cho người ta mang về.

Gương mặt Trần Tú Mai tươi cười rạng rỡ như một đóa hoa, nhận lấy đồ ôm vào trong lồng ngực: “Em cũng không khách sáo với chị nữa, em đã nhớ thương cái bánh đậu đỏ này của chị không biết bao nhiêu ngày rồi.”

Tào Thu Hoa cũng cười: “Ngày mai còn làm thêm đấy, buổi chiều em nhớ sang nhé.”

Trần Tú Mai: “Vậy thì em sẽ không khách sáo đâu. À đúng rồi, em nghe nói mới có một cô bé mềm mại đáng yêu lắm tới nhà chị đúng không? Em còn chưa nhìn thấy con bé đấy, nghe chị Xuân Mai kể, cô bé này xinh đẹp hoạt bát lắm hả chị?”

Nụ cười trên mặt Tào Thu Hoa cứng ngắc ngay tức thì, bà ấy biết người chị em này của mình lại tái phát bệnh nghề nghiệp ra rồi. Bà ấy tức giận lườm một cái: “Duật Duật còn nhỏ.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play