“Anh ba không phải mới 17 thôi sao?” Trần Lộng Mặc kinh ngạc, sớm như vậy đã xem mắt rồi ư?

Về chuyện này, Tào Lưu lại rất bình tĩnh: “Thằng ba năm nay cũng đã sắp đủ 18 tuổi rồi, xem mắt trước, tiếp xúc với nhau hơn một năm rồi kết hôn, rất bình thường mà.”

Xem xem những lời này hợp lý đến mức nào: “Nghĩa là... các anh là vì xấu hổ nên mới trốn đi à?”

Nhìn ra sự hả hê trong mắt con bé này khi người khác gặp họa, Tào Lưu giơ tay cho cô một cái búng vào trán: “Là bởi vì không muốn tìm bạn gái nên mới trốn đi, thím Tú Mai quá nhiệt tình, đừng nói là anh, nếu như nhìn thấy em và thằng tư với thằng năm thì cũng sẽ kéo đi tìm hiểu thật kỹ, qua hai năm sẽ giới thiệu người yêu cho mấy đứa.”

Trần Lộng Mặc sợ hãi trừng lớn hai mắt... Thật khủng bố!

Lúc này anh tư Trần Quân kề sát vào bên tai em gái tiết lộ bí mật: “Anh hai trốn là bởi vì hình như anh ấy có người mình thích rồi.”

... Ồ oa!

Chuyện anh hai có người yêu đã lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Trần Lộng Mặc.

Cô không tiện nhìn chằm chằm vào người khác nên chỉ dám len lén liếc mắt nhìn anh ấy.

Tào Lưu: “...”

Cho dù tính tình có nhanh nhẹn khôn khéo thế nào thì Tào Lưu cũng chỉ mới là một cậu thiếu niên, khuôn mặt có làn da ngăm đen chậm rãi ửng lên rặng mây hồng, không phải do anh ấy đang thẹn thùng mà do đề tài họ đang nói tới là một đề tài nhạy cảm.

Nhất là khi ánh mắt tò mò của em gái như có như không chiếu tới, anh ấy lại càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa.

Nhưng em gái bé nhỏ như thế, nếu gõ trán em ấy sợ rằng sẽ sinh ra chuyện khó lường mà nói chuyện lớn tiếng quá anh ấy cũng sợ sẽ dọa em gái sợ hãi, thế là Tào Lưu đang xấu hổ trong lòng đành dốc hết bực bội về phía em trai: “Nói hươu nói vượn gì đó hả?”

Trần Quân rụt cổ lại, bàn tay to đặt lên vai em gái, kéo cô che chắn trước người mình, lẩm bẩm không phục: “Lần trước em đã nhìn thấy cô thanh niên trí thức tên Đồng Tú Tú kia đưa đồ ăn cho anh...”

Nhà họ có điều kiện tốt nên không phải lo ăn lo mặc, thế nhưng phần lớn các gia đình vẫn luôn vất vả lo lắng vì miếng ăn, một cô gái trẻ tuổi đưa đồ ăn cho một chàng trai, còn có thể bởi vì cái gì?

Tuy rằng anh hai không chịu nhận đồ nhưng Trần Quân đã thấy anh hai đỏ mặt, cậu đoán chắc chắn anh hai thích người ta.

Tào Lưu trợn mắt lườm thằng tư kéo em gái ra làm lá chắn, sắc mặt càng đen hơn: “Em tự xem lại tiền đồ của mình đi, em cho rằng cánh tay bắp chân nhỏ bé kia của em sáu có thể che chắn được cho em hả?”

Nói xong lời này, nét mặt anh ấy lại nghiêm túc hơn: “Sau này đừng để anh nghe thấy em tiếp tục nói mấy lời không đứng đắn như lúc nãy nữa, nhất là mấy lời bàn tán sau lưng con gái nhà người ta, bất lịch sự!”

Trần Quân vốn còn đang bày ra vẻ mặt cợt nhả nghe anh ấy nói vậy, gãi đầu, nghiêm chỉnh nhận sai: “Là do em không đúng, sau này em sẽ không nói như vậy nữa.”

Trần Lộng Mặc nhìn anh hai, hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh ấy sẽ nói ra những lời này.

Cho nên... tư tưởng tôn trọng nữ giới không hề có liên quan gì với thời đại con người sinh ra.

Nhưng mà... đến cùng anh ấy có thích cô gái tên Đồng Tú Tú kia không? ( truyện trên app T Y T )

... Cô không dám hỏi.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trong phòng khách.

Hương thơm nước trà lượn lờ phiêu tán, Trần Tú Mai uống liên tục mấy chén trà nóng mới cảm nhận được ấm áp quay trở lại người.

Bà ta vừa cởi chiếc áo khoác dày cộp ra, vừa tò mò nhìn xung quanh: “Đừng pha nước đường cho em nữa, em uống trà là được rồi... Mấy thằng nhóc trong nhà đâu rồi chị?”

Tào Thu Hoa đi vào trong tủ bê một đĩa hoa quả khô ra đặt vào trong tầm với của Tú Mai, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta nói ra một lời nói dối thiện ý: “Không biết lại chạy đi đâu chơi rồi, sao em lại sang đây lúc này? Hôm nay không quay về hả?”

Trần Tú Mai là phụ nữ thôn Sơn Thuận, có thể xem như một người chị em cùng lớn lên với Tào Thu Hoa, chỉ là sau này bà ta đã gả sang thôn bên cạnh nên chuyện qua lại hai bên cũng chậm rãi vơi đi, tuy nhiên mối quan hệ tình cảm giữa hai người họ vẫn luôn không tệ.

Trần Tú Mai là một người nóng vội, chẳng ngượng ngùng khách sáo gì thêm, nắm lên tay một vốc đậu phộng, vừa bóc vừa tỏ rõ ý đồ: “Hôm nay em ở lại nhà mẹ đẻ, sang đây với chị còn không phải vì lại có người muốn nhờ em tới bàn chuyện mai mối đấy sao? Em nói chị nghe chứ, đám nhóc nhà chị có nhiều người nhìn chằm chằm lắm đấy, tính đi tính lại thì năm nay Vũ Văn nhà chị cũng đã hai mươi chín rồi đấy nhỉ? May mà thằng bé có điều kiện tốt, chứ không thì cũng đã thành ông già ế vợ rồi. Hơn nữa thằng ba nhà chị cũng đã đến tuổi xem mắt rồi, rốt cuộc chị đã có suy tính gì chưa? Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì lời đồn đại của người bên ngoài sẽ khó nghe lắm.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play