“Mặc quần áo vào trước rồi hẵng ra ngoài.” Trần Nghĩa đi phía sau một tay cầm một chiếc áo khoác dày, chia ra đưa cho mẹ và em gái, sau khi nhìn chằm chằm hai người mặc xong, lại lấy mũ và khăn quàng cổ kẹp dưới nách đưa cho bọn họ rồi mới xoay người đi lấy quần áo của mình, tiện tay cầm lấy dao làm bếp từ trên tay mẹ trở vào.

Trong lòng Tào Thu Hoa nhớ thương chồng, quấn khăn quàng lung tung trên cổ, mũ thì dứt khoát chỉ cầm trong tay, nhanh chóng đi ra ngoài chào đón.

Thấy thế, Trần Lộng Mặc cũng quấn bừa hai cái, bước ra ngoài, dẫm lên bậc thang làm bằng ván gỗ sẫm màu, bước nhanh theo.

Thật ra vốn không cần bước ra chào đón, mỗi lần tập thể đi săn đều sẽ vận chuyển con mồi về nhà trước, sau đó chờ mấy lão bí thư và các cán bộ thôn đến đây phân chia.

Nhưng đi săn là việc nguy hiểm, đặc biệt là vào mùa đông rét lạnh thấu xương như thế này, người trong nhà không thể không lo lắng.

“Đội mũ vào đi, đừng để bị lạnh.” Nhìn thấy vợ từ từ chạy tới, khuôn mặt có chút mệt mỏi của Trần Tông lộ ra một nụ cười.

Lúc này Tào Thu Hoa mới nhớ tới cái mũ trong tay, tùy tiện đội lên đầu, ánh mắt dán chặt đảo quanh trên người của chồng và thằng hai, không thấy có chỗ nào không ổn mới yên tâm: “Đều không bị thương đó chứ?”

Tào Lưu cười thật thà: “Không có, lần này khá may mắn, chỉ có chú Đại Căn bị trật chân thôi, còn những người khác đều không sao cả.”

Nói xong, anh ấy lại lấy một cái sọt nhỏ đơn giản làm tạm từ dây leo khô từ sau lưng xuống đưa cho em gái xinh xắn: “Duật Duật, cầm đi.”

Trần Lộng Mặc nhận lấy, khi nhìn thấy rõ bên trong là hai con thỏ con màu xám, theo bản năng hỏi: “Làm thịt ăn có phải quá nhỏ rồi không?”

Làm sao em có thể dùng một khuôn mặt xinh đẹp không dính khói lửa phàm tục này, nói ra những lời như thế hả?

Tào Lưu vốn đặc biệt tìm hai con thỏ sống cho em gái nuôi chơi ngơ ngác một lúc, cười lớn ha ha: “Nuôi lớn một chút là đủ ăn ngay.”

Trần Lộng Mặc bừng tỉnh, hoá ra là tìm thú cưng cho cô.

Cô gái trước nay chưa từng nuôi thú cưng ngại ngùng nắm thật chặt chiếc lồng trong ngực.

=

Năm nay các thôn dân của thôn Sơn Thuận có thể trải qua một năm ấm no đầy đủ.

Vào ngày chia thịt, từng nhà không ngừng truyền ra tiếng cười vui vẻ, còn có mùi thịt ngào ngạt.

Ngay cả nhóm thanh niên trí thức khá là khiêm tốn của ủy ban thôn cũng lấy kèn Harmonica và đàn phong cầm ra đàn tấu một bản nhạc du dương.

Không thể không thừa nhận, ở một niên đại thiếu ăn thiếu mặc, hàng hóa khan hiếm như vậy, nông thôn kề sông dựa núi thật sự dễ chịu hơn cuộc sống của người thành phố.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có một nhóm cán bộ thôn rõ ràng.

Thôn Sơn Thuận vẫn chưa có điện, vì tiết kiệm dầu hỏa, mọi nhà đều ăn cơm chiều khá sớm.

Mới năm giờ, bên ngoài bầu trời sáng tỏ, Trần Lộng Mặc ở nhà mọi người cứ em một miếng thịt anh một muỗng canh đút cho nhau, ăn no đến mức bụng căng tròn.

Cô có lý do để tin rằng, nếu cứ tiếp tục ăn như vậy thì có thể cả chiều ngang và chiều dọc sẽ cùng phát triển.

Ngay lúc cô đang tưởng tượng đến cảnh sau khi mình mập lên thì có thể trở thành một mỹ nhân triều Đường hay không thì bên ngoài vang lên một giọng nói lớn: “Thu Hoa có nhà không?”

Trên mặt Tào Thu Hoa chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: “Có, là Tú Mai hả?”

Trần Lộng Mặc cũng không tò mò Tú Mai này là ai, nhưng trời đã sắp tối rồi, lúc này đến đây là có chuyện gì?

Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại muốn hỏi anh hai.

Không ngờ quay đầu lại mới phát hiện, các anh trai vừa rồi còn ngồi ở bên cạnh, không biết đã biến mất hết từ khi nào.

Nhìn mấy cái ly không trên bàn, Trần Lộng Mặc mờ mịt chớp chớp hai mắt, rồi lại nhìn về phía cha Tông đang uống trà tiêu thực.

Đáy mắt Trần Tông hiện lên ý cười, đưa tay dọn mấy cái ly đồng thời chỉ chỉ sang bên phải.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Lộng Mặc nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy anh ba hoạt bát vẫy mạnh tay với mình đang ở trong bếp.

Mặc dù vẫn không hiểu là chuyện gì, nhưng thấy các anh trai phản ứng như vậy, cô cũng thuận theo bản năng nhấc chân đi về phía phòng bếp.

Khi rời đi, dư quang thoáng nhìn thấy mẹ Thu Hoa đang tiến vào cùng một thím có thân hình tròn trịa.

“Tình hình thế nào?” Các anh trai lén lút, thò đầu nhìn ra bên ngoài, Trần Lộng Mặc cũng bị ảnh hưởng sinh ra vài phần nghịch ngợm, tò mò thò đầu nhìn ra theo, hỏi thầm thím này là thần thánh phương nào. ( truyện trên app T Y T )

Bàn tay to lớn của Tào Lưu nâng quạt hương bồ lên đè trên cái đầu nhỏ của em gái, kéo cô vào trong, thấp giọng trả lời: “Thím Tú Mai là bà mai có tiếng ở đây.”

Trần Lộng Mặc và các anh trai giống như ngọn núi nhỏ chen chúc bên nhau, trông có vẻ vô cùng nhỏ nhắn, cô ngửa đầu lên, vẻ mặt bừng tỉnh nhìn về phía anh hai, nhỏ giọng hỏi: “Là tới giới thiệu bạn gái cho anh ạ?”

Trần Hoài nói xen vào: “Cũng có thể là anh cả hoặc là anh.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play