"Khụ khụ..." Trần Vũ Văn suýt chút nữa tránh được nắm đấm vung tới, không được tự nhiên ho khan.
Đương nhiên anh ấy tin tưởng nhân phẩm lão Thiệu, vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo bản năng bèn nảy sinh nghi ngờ, còn nói thẳng ra.
Trần Vũ Văn vốn muốn xin lỗi, thế nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của lão Thiệu, khuôn mặt lập tức đen thui: "Thối lắm! Tại sao là em gái của cậu chứ? Hai ta quen nhau à! Đó là em gái ông đây!!"
Thiệu Tranh không nói nên lời... Cái tên miệng thì chê nhưng thân thể thành thật này, vừa rồi không phải còn không được tự nhiên sao?
Thiệu Tranh lười để ý đến người khác đi nhanh về phía trước, chuyện trong nhà của ông bạn già đã giải quyết xong, anh yên lòng nên cũng lười để ý đến người khác, phải vào trong đội nhìn một cái.
Trần Vũ Văn đuổi theo, không nhìn mặt đen của bạn tốt, tự lẩm bẩm: "... Cậu nói xem, cô bé mười mấy tuổi thích thứ gì nhỉ?"
Thiệu Tranh...
"Hay là chủ nhật này chúng ta lên thành phố xem áo bông đi?"
Thiệu Tranh...
"Không được, mỗi cái áo khoác có phải là trông tôi keo kiệt lắm không? Mua thêm cái gì thì được đây? Này? Nói gì đi!"
Thiệu Tranh...
Cơn bão chính trị có rét lạnh đến mức lòng người run rẩy cũng không ảnh hưởng đến thôn Sơn Thuận.
Nhận được tin tức của cha mẹ, Trần Lộng Mặc tạm thời dằn lòng lại, nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ẩn dật bên trong thôn miền núi.
Mỗi ngày không phải đi học thì chính là đi theo mẹ Thu Hoa giúp đỡ làm việc nhà, hoặc là học dệt vải may quần áo, một ngày cực kỳ phong phú.
Hôm nay học xong chương trình học buổi sáng, Trần Lộng Mặc được cả nhà ca tụng là bé thiên tài đi vào phòng bếp, cùng với anh năm Trần Nghĩa chuẩn bị bữa trưa phụ mẹ Thu Hoa.
“Với tốc độ học tập của con, theo kịp tiến độ trung học cơ sở là chuyện sớm muộn mà thôi, đừng cố ép bản thân quá, chiều nay đi ra ngoài chơi cùng với các anh đi.” Tào Thu Hoa nhanh nhẹn cắt sợi khoai tây, đưa mắt nhìn tụi nhỏ tiến vào nhọc lòng nói.
Trẻ con trong thôn đều thích ra ngoài chạy nhảy, ngay cả bé gái rảnh rỗi cũng sẽ làm quen với các chị em rồi cùng nhau vui cười, còn con gái nhà bà thì ngược lại, đã mấy ngày rồi, cứ ở nhà mãi không ra khỏi cửa.
Nghe vậy, Trần Lộng Mặc quen cửa quen nẻo ngồi vào trong lòng bếp chuẩn bị nhóm lửa hỏi: “Trong thôn có nơi nào vui để chơi sao ạ?”
Thật ra so với chơi đùa thì trước mắt cô chờ mong cơ hội ngày sau được đi đến thị trấn hơn.
Trần Lộng Mặc đã căn cứ vào trình độ biết chữ trước mắt của mình, viết một lá thư cảm ơn hoàn chỉnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sở dĩ chậm chạp không gửi đi, một là vì gần đây không có ai đưa thư vào thôn, hai là vì cô muốn tìm kiếm hai món quà, cùng gửi đến cho anh cả và vị đồng chí Thiệu Tranh đã giúp được ơn lớn kia.
“Nhiều lắm đó, trong thôn của chúng ta và thôn bên cạnh có một cái cầu treo, anh thường xuyên nhìn thấy thanh niên trí thức trong đầu trấn đi đến đó chơi, hoặc là đi xe trượt tuyết trên con đường ở cửa thôn thì thế nào? Nhà của ông tư nuôi hai con chó to lắm, người ta ngồi trên xe trượt tuyết kêu chúng kéo chạy đi, nhanh lắm luôn... Hơn nữa không phải lần trước em muốn xem bẫy thỏ sao? Chờ anh hai trở về sẽ đưa em đi coi.” Trần Nghĩa là người nhỏ tuổi nhất trong mấy anh em, nhưng trong bốn đứa con trai ở lại trong nhà, ngoại trừ anh hai Tào Lưu ra, chỉ có tính tình của cậu ấy là dễ chịu nhất.
Thật ra chỉ cần ở bên ngoài phía sau núi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, động vật to nhất cũng chỉ là con hươu sao ngốc ngốc.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nhưng dẫn theo em gái mỏng manh yếu đuối, dù sao cũng phải sợ cái lỡ như, Trần Nghĩa nghĩ nên chờ anh hai trở về đích thân dẫn đi mới tốt.
Còn anh ba Trần Hoài và anh tư Trần Quân, tính họ hời hợt, đừng nói dẫn em gái theo, ngay lúc này cũng không biết lại chui ra đâu đùa giỡn rồi.
Từ trước đến nay Trần Lộng Mặc một lòng một dạ bận rộn kiếm tiền, ít có cơ hội vui chơi, nghe anh năm liên tục giới thiệu, còn ở trong thế giới tuyết trắng đầy trời này, trong lòng vốn dĩ không cảm thấy hứng thú cũng không khỏi sinh ra một chút chờ mong: “Cha Tông và anh hai vào núi đã ba ngày rồi nhỉ? Khi nào thì mới trở về ạ?”
Trần Nghĩa: “Chắc là nhanh thôi, ngày mốt phải đi một chuyến đến thị trấn mua đồ, nói không chừng hôm nay là sẽ về đến nhà.”
Nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay!
Vừa mới dứt lời, bên ngoài liền mơ hồ truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Sắc mặt Tào Thu Hoa vui vẻ, ngay cả dao làm bếp cũng quên bỏ xuống, cầm trong tay bước nhanh ra ngoài.
Trần Nghĩa cũng bỏ việc, túm lấy giẻ lau tùy tiện lau vệt nước trên tay, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn giữ nét trẻ con lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Em sáu, đi! Đi ra ngoài xem xem, ba người họ đã về rồi.”
=
Nói Trần Tông là thợ săn giỏi nhất làng trên xóm dưới không phải là không có lý.
Bên này, khi Trần Lộng Mặc đi theo phía sau mẹ Thu Hoa vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy hai mươi mấy người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy nét vui mừng, hoặc nâng, hoặc vác thành quả lớn đi nhanh về phía này.