Biết ông như thế này là không muốn nhắc tới cô bé, trên khuôn mặt già nua đầy khe hở của bác bí thư lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Lão già này có thể ăn con bé được hay sao? Nói thế nào thì cũng là con của thằng nhãi Đức Mậu kia... Tập trung mọi người ở đâu? Đều đang đợi cậu đấy, chỉ cần cậu chốt được, tôi dùng loa kêu gọi một tiếng là xong."

Trần Tông là thợ săn giỏi nhất ở xung quanh đây, hàng năm vào tháng chạp đều sẽ dẫn tất cả mọi người vào núi vài ngày. Năm nay bởi vì muốn nhận nuôi con gái của Đức Mậu, đã muộn hơn so với năm ngoái, có vài dân làng đã tới tìm ông ấy hỏi qua.

"Vậy sáu giờ sáng ngày mốt đến nhà tôi tập hợp." Trần Tông rót cho mình một ly nước trà, quyết định.

"Được! Năm nay có hai chỗ cho thanh niên trí thức, mấy đứa trẻ trong thành phố yếu ớt, đến lúc đó cậu xem rồi làm, đừng để bị thương ~."

"Ừm."

"Ông ơi, có điện thoại..." Thằng cu Đào tám chín tuổi không sợ lạnh tí nào, xông vào phòng quấn lấy cái lạnh cắt da cắt thịt kêu lên.

Bác bí thư gõ nõ điếu cày lên bàn, chắp tay sau lưng đứng dậy đi ra ngoài, cùng đi ra ngoài còn có nhóm người Trần Lộng Mặc.

Là điện thoại của Trần Vũ Văn!

Tiếng điện thoại rất rõ ràng, Trần Lộng Mặc đứng một bên, nín thở nghe nội dung cuộc gọi.

Giọng của anh cả cùng cha khác mẹ rất êm tai, hơn nữa khi nghe thấy anh ấy nói cha mẹ không bị điều xuống nơi có môi trường khắc nghiệt, mà là đến trường pháo binh tỉnh H để thống nhất quản lý, lại càng cảm thấy giọng anh ấy rõ ràng dễ nghe hơn.

Vì thế Trần Lộng Mặc lại gần bên cạnh mẹ Thu Hoa, vô thức đặt đầu lên vai bà, nghe anh cả nói sơ qua về tình hình sau khi cha mẹ đến thành phố H.

Quản lý quân sự hóa, tham gia khóa học tư tưởng chính trị, đọc *tự phê bình do Chủ tịch Mao viết... Tuy rằng nghe rất không tự do, nhưng tốt hơn nhiều so với Trần Lộng Mặc nghĩ.

*Phong trào tự phê bình những năm 1950 ban đầu nhắm vào giới trí thức, nhưng trong phong trào “Tứ sạch” những năm 1960, gần một nửa số cán bộ nông thôn của cả nước cũng đã tiến hành tự phê bình.

Tất nhiên, những điều này chỉ là nghe nói.

Cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một cơ hội, đích thân đến xem.

"Duật Duật muốn nói chuyện với anh cả không?" Nhận được tin tức muốn biết, lại nói với anh cả về chuyện của con gái, để tiết kiệm thời gian Tào Thu Hoa liền đưa điện thoại cho ba cha con.

Trần Lộng Mặc hoàn hồn lại từ trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, chần chờ vài giây xong vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Lần sau đi ạ, con muốn viết thư cho anh cả trước. Mẹ Thu Hoa, mẹ nói cụ thể cho con biết, anh cả nhờ ân tình của ai thế?"

Tào Thu Hoa vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cô bé, có chút buồn cười nói: "Con vẫn còn nhỏ mà đã lo không ít chuyện rồi... Người đó tên là Thiệu Tranh, là bạn của anh cả con..."

=

Bên kia.

Từ chỗ mẹ biết được tin, bởi vì... trùng hợp thế nào đó mà em gái cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt được đưa đến thôn Sơn Thuận. Lúc Trần Vũ Văn nghe thấy trong lòng không được tự nhiên lắm.

Cho dù biết em gái còn nhỏ, trước kia tình huống vẫn như vậy, hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác, anh ấy vẫn bất đắc dĩ.

Có lẽ là vì nguyên nhân không biết cách chung sống với em gái như thế nào.

Khả năng cao hơn là vì nguyên nhân khi còn bé, bởi vì nhiều lần phải đưa em gái đi khám bệnh, bị ông già thất hẹn.

Lúc còn bé, anh ấy đã từng căm phẫn, thất vọng.

Rõ ràng, anh ấy cũng là con của cha.

Cho dù sau đó ông già có hẹn thời gian về thăm anh ấy, nhưng cái tâm trạng thất vọng lúc đó không thể bù đắp được.

Hơn nữa cảm giác thất vọng và khoảng cách được tích lũy như mực nước biển càng lúc càng nhiều hơn, cảm giác của Trần Vũ Văn đối với em gái ruột nhỏ hơn anh ấy mười ba tuổi kia cũng dần dần phức tạp lên.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đương nhiên đó là đã từng.

Hiện tại anh ấy đã trưởng thành, hiểu được nhiều đạo lý hơn, biết rằng những thất vọng trước đây không phải lỗi của bất kỳ ai, chẳng qua là có quá nhiều điều bất đắc dĩ.

Nhưng, anh ấy vẫn không biết nên đối mặt với em gái ruột như thế nào.

Trần Vũ Văn do dự, có lẽ anh ấy nên xin nghỉ để thăm người thân.

"Nghĩ gì thế? Trong nhà đã xảy ra chuyện à?" Thiệu Tranh cùng trung đoàn trưởng ngồi xổm dưới mái hiên nói chuyện phiếm nghe được tiếng bèn quay đầu lại. Sau khi thấy rõ vẻ nặng nề trên mặt lão Trần, anh nhíu mày phất tay với trung đoàn trưởng, đi được một quãng mới hỏi thắc mắc thành câu.

"Không sao đâu."

"Vậy vẻ mặt này của cậu là sao?"

Trần Vũ Văn xoa mặt: "Em gái... tôi, đã đến thôn Sơn Thuận rồi."

Nghe vậy, Thiệu Tranh nhíu đôi mày đẹp: "Ý cậu là Trần Lộng Mặc?”

Trần Vũ Văn nghe thế liếc mắt nhìn sang, hơi quái dị: "Cậu vẫn còn nhớ luôn."

Thiệu Tranh bị ánh mắt như nhìn súc vật của anh ấy làm cho tức đến đau răng, trực tiếp đấm vào người anh ấy, cắn răng mắng: "Đờ mờ ánh mắt cậu thế là ý gì? Em gái của cậu chẳng phải cũng là em gái của tôi à? Với cả tên hai người dễ nhớ như vậy, có nhớ cũng rất bình thường mà?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play