Đơn vị 738.

Gần đây Trần Vũ Văn đang bận sắp xếp kế hoạch huấn luyện của trung đoàn cho năm sau, khoảng thời gian đó không được sắp xếp nhiệm vụ nào khác.

Cho nên khi phòng truyền tin thông báo có điện thoại, anh ấy đang ở trong đơn vị.

Lúc anh ấy ra khỏi văn phòng, sau lưng còn có thêm một cái đuôi.

Trần Vũ Văn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn: “Tên nhóc cậu làm gì đó? Là người nhà tôi gọi điện thoại!”

Thiệu Tranh thấy bản thân đã bị phát hiện, anh bước bước dài, nhanh chóng sánh vai đi chung với bạn tốt, trên gương mặt điển trai còn treo một nụ cười không hề khách khí: “Quan hệ hai ta thế nào chứ, cha mẹ cậu không phải cha mẹ tôi sao? Tôi đoán chắc chắn là hỏi chuyện của Sư đoàn trưởng Trần, có khi cha mẹ tính gọi điện thoại cho tôi cũng nên? Tôi chủ động đi sẽ giúp cha mẹ tiết kiệm tiền điện thoại.”

Mặc dù anh ấy biết bạn tốt lo lắng anh ấy nhận được tin gì xấu nên mới cố ý nói như vậy, nhưng Thiệu Tranh ngậm miệng mở miệng là gọi cha mẹ, Trần Vũ Văn vẫn cảm thấy ê cả răng, không nhịn được nói: “Lỡ như cha mẹ giới thiệu người yêu cho tôi thì sao? Mẹ đã hối thúc tôi lâu rồi.”

Nghe thế, Thiệu Tranh nhìn bạn mình từ trên xuống dưới, sau đó có hơi ghét bỏ nói: “Khả năng này không cao, cậu không đẹp trai bằng tôi, tính cách không tốt như tôi, cái miệng càng không ngọt ngào như tôi, nếu mẹ có giới thiệu thì cũng là giới thiệu cho tôi trước.”

Trần Vũ Văn: Tôi… x*% con*xx (Che bớt mấy từ thô tục).

Giới thiệu đối tượng là không thể nào.

Đây cũng chỉ là một đề tài để nói xấu lẫn nhau mà thôi.

Cả quãng đường đấu võ mồm đến tận phòng truyền tin, nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài, hai người không nói một lời, cùng ăn ý xoay người đi văn phòng trung đoàn trưởng.

"Sao hai cậu tới đây?" Chu Thành - Trung đoàn trưởng tiểu đoàn 3 chỉ lớn hơn hai người mấy tuổi, bình thường ở chung không chỉ không đứng đắn mà còn có tính ôm vại trà với bọn họ ngồi xổm cùng nhau khoác lác.

Nhìn thấy hai người tới đây, trên khuôn mặt tròn trịa lập tức lộ ra một nụ cười, ngay sau đó nói: "Tối nay ăn cơm ở nhà, hôm nay chị dâu các cậu nhận được thịt khô ở quê gửi lên, cho vào trong nồi hấp một lúc, mùi vị đó... tuyệt lắm!"

Thiệu Tranh một lời đâm thủng: "Em thấy anh đang mượn cớ em và lão Trần để được uống rượu chứ gì? Chị dâu quản anh cũng là vì tốt cho anh thôi."

Chu Thành này chỗ nào cũng tốt, nhưng ở một số phương diện lại sĩ diện, rõ ràng là một tên sợ vợ, lại chết cũng không chịu thừa nhận, cũng giống như lúc này vậy.

Anh ta lập tức trừng mắt, sống lưng cũng thẳng tắp, gân cổ lên hét: "Nói bậy nói bạ gì thế? Chị dâu cậu có thể quản được tôi chắc? Tôi là chủ của gia đình, mọi chuyện trong nhà đều do tôi quản?!"

Thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của anh ta, Thiệu Tranh giật giật khóe môi, thầm nghĩ lần trước là ai bị chị dâu nhéo lỗ tai xin tha vậy trời?

Nhưng trước mắt còn có chuyện khác, anh cũng lười nói dóc với anh ta, hếch cằm về phía lão Trần, sau đó kéo trung đoàn trưởng đi ra bên ngoài: "Tôi kéo tên kỳ đà này đi, cậu nhanh lên."- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Chu Thành cố gắng giãy giụa: "Ý gì? Đây là muốn làm gì?"

Thiệu Tranh: "Lão Trần gọi điện thoại về nhà, phòng truyền tin nhiều người quá."

"Gọi điện thoại thì gọi điện thoại, kéo ông đây làm gì?"

"Để tránh anh nghe lén."

"Ha, thằng nhãi cậu đang chửi xéo đó hả? Ông đây là người như vậy sao?"

"... Đúng vậy đấy!"

= ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ủy ban thôn xây ngay sát nhà bác bí thư.

Trong phòng không có giường sưởi, đoàn người nói chuyện điện thoại xong, tiếp đó đến nhà bác bí thư.

Ở chỗ này, Trần Lộng Mặc không chỉ nhận được một bao lì xì của ông tư, trong lòng còn bị nhét vào không ít đồ ăn.

Ví dụ như một nắm nhỏ hạt hướng dương, mười mấy hạt lạc, hoặc một hai viên kẹo cứng được bọc trong giấy kẹo.

Tích góp từng tí một, làm cho hai chiếc túi của cô đầy ự, tất cả đều do dân làng tập trung tại nhà trưởng thôn cho.

Thời tiết quá lạnh, đồng ruộng đông lạnh không nói, còn phủ tuyết dày, không có điều kiện làm nông.

Vào thời điểm này hàng năm, về cơ bản dân làng sẽ gom một bó củi đến nhà bác bí thư để trò chuyện, đan sọt, sửa chữa nông cụ hoặc bện vài sợi dây gai.

Tóm lại, các dân làng cần cù giản dị không rảnh rỗi được.

Hơn nữa sắp sang năm mới, hoàn cảnh trong nhà dù bình thường, cũng có thể tiết kiệm chút ít đồ lặt vặt.

Sau đó, hôm nay Trần Lộng Mặc được hưởng tất.

"Con bé này rất lanh lợi, tôi còn tưởng rằng sẽ là một quý cô yêu kiều, thế này thì coi như cậu yên tâm rồi." Ngay khi Trần Lộng Mặc ngồi xổm giữa một đám các bác gái hỗ trợ làm việc, tính tình tốt ứng phó với các câu hỏi, bác bí thư quan sát một hồi lâu sau đó quẹt hai hơi thuốc, cười híp mắt bùi ngùi.

Trước khi biết tính tình của con gái, Trần Tông khó tránh khỏi lo lắng cho người vợ sức khỏe yếu, vẻ mặt không thay đổi chỉ trầm giọng nói: "Duật Duật rất tốt. Tôi thấy hai ba ngày tới sẽ không có tuyết, chú tập hợp mọi người đi!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play