Thiệu Tranh quay đầu lại nhìn cánh cửa mở toang, cong mắt chọt vào trán cô, khóe môi vẫn tươi cười: “Không ngại à, giờ không tiện cho em xem.”
Biết anh vẫn muốn lừa bịp mình, Trần Lộng Mặc nhìn chằm chằm vào anh mấy giây rồi đột nhiên đi đóng cửa lại, sau đó cô truy hỏi trong ánh nhìn lúng túng của anh: “Bị thương ở đâu?”
Thầm biết cô đang nghiêm túc, Thiệu Tranh bất lực ôm mặt, dứt khoát thôi dùng dằng, giơ tay cởi nút áo.
Mới đầu Trần Lộng Mặc chỉ lo thôi, cô sợ anh cả không biết nặng nhẹ. Nhưng khi anh lưu loát cởi áo khoác, áo len, lại rút vạt dưới áo sơ mi được đóng thùng ở thắt lưng ra, lúc cởi đến cúc áo sơ mi, cô mới xấu hổ muộn màng: “Được... Được rồi, anh vén áo lên cho em xem.”
Động tác trên tay Thiệu Tranh khựng lại, lúc bắt gặp gò má ửng hồng của cô thì có lòng muốn chọc ghẹo hai câu. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không giỏi làm vậy, lời đến miệng tận mấy lần, lại vì cảm giác xấu hổ mà nuốt ngược lại.
Cuối cùng anh cũng chỉ hắng giọng, phối hợp vén áo lên.
Trần Lộng Mặc biết phần bụng của cơ thể người không dễ để lại vết bầm, nên thấy cơ bụng sạch sẽ của anh cũng không hề thấy bất ngờ: “Ai muốn xem chỗ này, xem vai với lưng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play