Trần Lộng Mặc kiên trì, nghiêm túc học hành, cố gắng viết những chữ siêu siêu vẹo vẹo.
Nhưng để cho một sinh viên đã tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, bắt đầu bi ba bi bô tập nói từ đầu, đối với Trần Lộng Mặc không hề thông thạo kỹ năng diễn xuất thì cho dù cô chú ý cẩn thận tới cỡ nào cũng vẫn lộ ra chút khác biệt.
Kết quả là, khi Tào Thu Hoa ngủ một giấc trưa dậy rời khỏi giường, liền nghe thấy mấy cậu con trai mình luôn miệng khen ngợi em gái là thiên tài.
Bà ấy hỏi như chuyện hiển nhiên: “Thì Duật Duật đúng là người thông minh mà? Còn cần các con nói nữa sao?”
Nghe vậy, người có đầu óc ở mức bình thường, trí thông minh không cao tới nỗi không hợp với lẽ thường – Trần Lộng Mặc chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Tào Thu Hoa lại quay qua nhìn Trần Nghĩa: “Thằng năm à, con để tâm một chút, dựa vào tiến độ của Duật Duật mà điều chỉnh tiến độ lại lần nữa. Mẹ và cha con dẫn em gái đi gọi điện thoại cho Vũ Văn.”
Ba anh em cùng nhìn qua, anh ba là đại diện, hỏi chuyện: “Cho bọn con đi với, anh cả đi ba năm rồi chưa về.”
“Vậy chúng ta cùng đi.”
==
Trần Tông là người hướng nội ít nói, nhưng lại biết cách quan tâm vợ con, cũng không hề có tư tưởng đàn ông là trời hay tính tình xấu xa gì.
Ông ấy sợ vợ con bị ngã, dù tuyết đã rơi hai ba tháng nay rồi ông ấy vẫn quét dọn sạch sẽ đường đi mà vợ con hay đi qua.
Hai mươi năm trời, ngày nào cũng kiên trì như thế.
Lúc trước chỉ có một mình, bây giờ mấy đứa nhỏ đã trưởng thành, ông ấy dẫn các con cùng đi.
Thế là Trần Lộng Mặc được một đám người cao lớn bảo vệ ở giữa, đi vào trong thôn, đường đi rất thuận lợi.
Cô nhìn đôi giày bằng vải bông trên chân mình gần như không dính phải một bông tuyết nào, không kiềm được nhìn cha Tông và mẹ Thu Hoa đang sánh vai nhau đi ở đằng trước.
Cô nhịn không được cảm thán, có lẽ câu nói mà cô từng đọc được ở đâu đó là thật. ( truyện trên app T Y T )
Sự trưởng thành của một người không có quan hệ gì với tuổi tác của người đó, cha Tông nhỏ hơn mẹ Thu Hoa năm tuổi, rõ ràng bà ấy mới là người chăm sóc bên kia mới họp lẽ.
“Này! Mọi người muốn đi ra phía sau núi bắt thỏ sao?” Anh tư Trần Quân với tính cách bộp chộp nhìn sáu bảy người cả nam cả nữ đứng cách đó không xa, lập tức to giọng và vẫy tay gọi.
Trần Lộng Mặc cũng nhìn qua, trong tuyết trắng mênh mông có vài người đang đứng.
Trần Nghĩa nhỏ giọng giải thích: “Những người kia là thanh niên trí thức, năm nào cũng có mấy người được phân về thôn chúng ta, mấy năm nay đã đẩy mười mấy người xuống đây, hai phòng ở đằng trước kia còn trống, chắc là bọn họ ở đó.”
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thanh niên trí thức là sản phẩm đặc biệt của thời đại này, bọn họ càng lúc càng đi tới gần đó, cuối cùng Trần Lộng Mặc cũng nhìn thấy rõ mặt của bọn họ.
Bọn họ ăn mặc có sức sống hơn người trong thôn.
Năm nam, hai nữ.
Trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, mặt trứng ngỗng, mày rậm, mắt to, sống mũi cao, vóc người cũng cao, tầm khoảng một mét bảy, thanh tú động lòng người đứng đó, khiến hoàn cảnh xung quanh đó trở nên rực rỡ hơn không ít.
Trần Lộng Mặc không tới gần giống như anh tư, cô chỉ tò mò nhìn mấy lần, sau đó dời tầm mắt, tiếp tục đi theo bước chân của mọi người.
“Nếu em sáu muốn bắt con thỏ, hôm nay anh và anh tư dẫn em đi cùng.” Trần Hoài cho rằng cô gái nhỏ hiếm khi được thấy thỏ, vì thế người ngày nào cũng chui lên núi như cậu ấy bày tỏ đây chẳng phải chuyện gì lớn.
“Mẹ thấy con muốn ăn đòn thì có. Duật Duật có muốn đi cũng đi theo thằng cả, thằng hai hoặc theo cha con, cái tính lỗ mãng của con chỉ cần đừng làm lạc mất người là được.” Tào Thu Hoa quay qua trừng mắt nhìn cậu ấy, cảnh cáo cậu ấy không được hiến kế bừa.
Cậu trai trẻ sĩ diện, mạnh miệng nói: “Mẹ, con đã mười bảy rồi, sắp lên mười tám tuổi, chỉ nhỏ hơn anh hai hai tuổi có thể để lạc mất em gái chứ? Mẹ đừng nói bừa!”
Trần Tông quay đầu lại, hờ hững nhìn thằng ba một cái.
Trần Hoài “Khụ... khụ.. Đúng thế, nhỏ sáu à, lời mẹ nói cũng hợp lý lắm.”
Trần Lộng Mặc... Ai là nhỏ sáu hả? Anh mới là nhỏ sáu!
Bọn họ dần dần đi xa, cũng không ai nghe thấy nhóm thanh niên trí thức đằng sau hoặc sợ hãi thán phục, hoặc khuyên bảo... Đang lớn tiếng tranh cãi với nhau.
“Này! Đó là cô gái trong thôn đang bàn tán sao? Tên là gì ấy nhỉ, tướng mạo được lắm, tôi chưa từng gặp được cô gái nào đẹp như thế này!”
“Đứng nói thế, Tú Tú, cô cũng xinh đẹp lắm! Chỉ là cả hai cô không phải chung một kiểu người mà thôi.”
“Nghe bảo nhà cô ta xảy ra chuyện, tới đây tị nạn thì phải?”
“Quan tâm cô ta làm gì, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ.”
“Người trong thôn rất đoàn kết, có một vài lời suy nghĩ trong đầu là được, so ra chúng ta sống tự tại hơn rất nhiều thanh niên trí thức khác rồi, đừng khiến thôn dân ở đây giận chúng ta.”
“Biết, biết rồi...”
“...”