Tào Thu Hoa thấy cô nhóc làm việc có hơi vụng về nhưng vẫn kiên quyết làm thì cho rằng trong lòng cô không yên tâm, muốn kiếm việc gì đó để làm. Thế nên bà ấy không ngăn cản cô mà chỉ làm nhanh tay hơn để bản thân làm nhiều một chút: “Cuối năm rồi, thịt còn tồn trong nhà không nhiều, hồi sáng cha Tông đã dẫn thằng hai, thằng ba và cả Tiểu Hồ tới sau núi xem tình hình bẫy thú.”

Đối với kiến thức của việc đi săn, Trần Lộng Mặc hoàn toàn là người ngoài ngành, cô tự tưởng tượng ra hình ảnh ba người đàn ông lực lưỡng nhìn quanh dáo dác ở sau núi, cô mím môi, cố gắng nhịn cười hỏi: “Khi nào thì mọi người mới về ạ? Bên ngoài tuyết rơi như thế không sao chứ?”

“Đây mà tính là tuyết gì chứ? Rơi thưa thớt thế này tới trưa là hết rồi, chỉ như đang chơi mà thôi… Mọi người sẽ về trước khi ăn trưa.” Tào Thu Hoa nhanh tay nhanh chân, chỉ trong chốc lát đã nhổ hết lông của con gà mái, chỉ còn lại một ít lông tơ nhỏ xíu cần phải cẩn thận nhổ kỹ.

“Mẹ đổi nước khác.” Bà ấy đưa con gà cho con gái cầm, xoay người bưng thùng gỗ đi ra bên ngoài.

Sau khi đổ nước bẩn và lông gà đi, bà ấy về phòng bếp lấy nửa thùng nước ấm tới, bắt đầu xử lý lông tơ trên người con gà, sau đó nói tiếp: “Anh tư anh năm con đi vào thôn mượn sách rồi.”

Trần Lộng Mặc dùng cổ tay cọ xát cái mũi có hơi ngứa vì bị lông gà bay cọ vào, không hiểu gì cả, hỏi: “Mượn sách ấy ạ?”

“Ừ, mượn sách tiểu học, trong nhà không có sách này. Thành tích của thằng năm tốt nhất, để nó dạy con từ lớp một, khi nào con học tới chương trình cấp hai thì cho con đi học.” Tào Thu Hoa thật sự cân nhắc thay cô con gái.

Nếu bà ấy đưa cô đi học lớp một, học chung với mấy đứa con nít nhỏ tuổi, không chỉ cô xấu hổ mà e rằng sẽ có nhiều lời đồn đại không hay truyền đi.

Trước đó Duật Duật không biết chuyện này, trong thôn cũng chẳng có nhà nào biết cả. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà ấy không muốn cô gái nhà mình bị người ta bàn tán, cho nên tốt nhất vẫn nên tự học, tới khi lên cấp hai rồi mới đi học là ổn thỏa nhất.

Trần Lộng Mặc mù chữ hơi cực khổ đồng ý: “Vâng ạ…”

Tào Thu Hoa không biết những điều che giấu trong lòng cô gái nhỏ, bà ấy nhớ tới chuyện gì đó, cười nói: “Còn nữa, chuyện cha mẹ con bên kia, con đừng nôn nóng, buổi chiều mẹ và cha Tông của con ra ủy ban thôn gọi cho anh trai con, nó ở bộ đội, quen biết nhiều người, chắc là có thể nghe ngóng được chỗ của Đức Mậu…”

Nghe thế, động tác trên tay Trần Lộng Mặc dừng lại, cô ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: “Thật sao ạ? Vậy… Con có thể đi cùng không?”

Nói không chừng… Nói không chừng người cô chưa từng gặp mặt, người anh cả duy nhất có quan hệ máu mủ cùng cha khác mẹ với cô biết được cha mẹ cô đang ở đâu?

Khi được tận mắt chứng kiến thời đại này, thấy được thái độ tồi tệ của mọi người đối với phần tử được gọi là ‘lao động cải tạo’, cho dù chỉ có một chút khả năng, cô cũng muốn nhanh chóng biết được tung tích cha mẹ mình.

Từ hôm qua tới giờ, cô bé luôn có biểu hiện rất bình tĩnh, so ra còn hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn cả những đứa nhỏ mười lăm tuổi bình thường.

Đây là lần đầu tiên Tào Thu Hoa thấy cô kích động như thế, sao bà ấy nỡ từ chối: “Con muốn đi cũng được, tiện thể dẫn con tới gặp bác bí thư một lần, mặc dù ông ấy đã ngũ phục, nhưng luận theo bối phận, con phải gọi ông ấy một tiếng ông tư.”

“Có cần đem theo quà không ạ?”

“Làm gì cần chứ, con là con nít mà.”

“Con cũng không còn nhỏ nữa, hơn mười ngày nữa là con mười sáu tuổi rồi.”

“Đó cũng là tuổi mụ, trước khi lập gia đình, làm gì có chuyện đứa nhỏ như con đi tặng quà nhà khác chứ? Cho dù có tặng thì cũng là bậc cha chú như ông tư tặng bao lì xì cho con.”

“…”

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Sau bữa cơm trưa.

Anh Tiểu Hồ rời đi.

Chuyện của Tần Đức Mậu không liên quan tới cậu, thậm chí khi nhận ra cạnh tranh trong nội bộ lan tới mình, cậu đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở của cảnh vệ viên từ trước đó, còn dựa vào biểu hiện ưu tú của cậu trong mấy năm nay mà được thăng lên một cấp.

Cho nên, khoảng thời gian này giống như kỳ nghỉ của Tiểu Hồ vậy, cậu tiện đường đi thăm người thân ở thành phố kế bên, xong là phải về đơn vị báo cáo.

Tào Lưu là anh hai, anh ấy ôm mấy con thỏ rừng phơi khô đã được ướp gia vị cùng với một miếng thịt heo rừng xem như quà, tự ngồi xe buýt lên thị trấn.

Tất cả mọi người đang ở nhà cũng không nhàn rỗi.

Ba đứa bé trai không có thói quen ngủ trưa hiếm khi không ra ngoài chạy nhảy như điên, mà tất cả đều ở nhà xem em gái học bài.

“1, 2, 3… 9, 10, hôm nay chúng ta học mấy số này. Em sáu, trước tiên em cứ thử xem trong một ngày có thể đọc hết những số này không?” Anh năm Trần Nghĩa năm nay mười lăm tuổi, đang học cấp hai, thành tích nổi trội, tính cách hòa nhã, đang nghiêm túc làm một thầy giáo nhỏ.

Sau lưng là anh tư Trần Quân và anh ba Trần Hoài đang hóng hớt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play