Cũng may Tào Thu Hoa không cần cô gái nhỏ trả lời lại. Dưới góc nhìn của bà ấy, lúc trước cô bé không hiểu rõ thế giới, lại đột nhiên đến một nơi xa lạ, thẹn thùng không tự nhiên cũng là bình thường.

Chờ quen rồi thì sẽ tốt hơn, mấy đứa trẻ cùng với con bé đều cần thời gian: “Tóc con thật đẹp, vừa đen lại dày, còn mượt mà như sa tanh. Để mẹ lại lấy thêm một chiếc khăn khô nữa đến.”

Trần Lộng Mặc vội vàng ngăn cản: “Không cần đâu mẹ Thu Hoa, đợi lát nữa ở giường chỉ cần sấy khô đuôi tóc nữa là được rồi ạ.”

Tào Thu Hoa nghe vậy cũng không ép, vừa phơi khăn mặt vừa căn dặn: “Chưa khô thì đừng ngủ, biết không con?”

“Dạ con biết.”

“Vậy mẹ không quấy rầy con nữa, nếu mẹ không nói không chừng con đã ngủ mất rồi.”

Trần Lộng Mặc…: “Nếu không thì, con thử mặc quần áo mẹ tặng con nhé?”

“Được đấy.”

Quần áo rất đẹp, trước khi cắt may chắc là có đo kích cỡ, mặc vào rất vừa vặn với cơ thể.

Một cái kiểu hai hàng khuy màu hồng, một cái kiểu khóa bản to bên hông màu đỏ, đều là kiểu váy ngắn cải tiến, khó khăn lắm mới che được bờ mông, cũng sẽ không quá so với tập tục hiện tại.

Cả hai cái áo đều làm bằng vải hoa sợi tổng hợp, cũng may bông hoa nhỏ. Nếu không, cho dù Trần Lộng Mặc có cố gắng giả vờ nai tơ đến đâu, cô cũng không phải không biết xấu hổ khi mặc chúng ra ngoài. Vừa mặc cái này lên người, cùng với gương mặt lớn lên đẹp như hoa phù dung của cô, lập tức tăng thêm mấy phần động lòng người.

“Mẹ đã nói con phù hợp với những kiểu dáng này, sau này sẽ làm cho con thêm vài bộ.” Tào Thu Hoa sinh ra niềm vui khi thấy cách ăn mặc của con gái, lôi kéo cô gái nhỏ nhìn trên dưới trái phải một phen sau đó thật lòng khen ngợi.

Trần Lộng Mặc vội vàng lắc đầu: “Đã đủ mặc rồi ạ, con còn mang theo hai cái áo khoác dày nữa.”

“Cái đó cũng không coi là nhiều, con chỉ mang theo có hai cái túi, trong đó có một nửa là quà tặng cho cả nhà, có thể có bao nhiêu bộ quần áo? Dù sao mùa đông cũng rảnh rỗi, trong nhà cất giữ không ít vải vóc cho con, đều là màu tươi sáng. Ngoài con thì cũng không ai có thể mặc được, sẵn tiện làm một ít bộ phù hợp mặc cho mùa xuân và mùa hạ luôn.”

Nghe vậy, nếu mà cứ từ chối thêm nữa thì có chút không biết điều, vì vậy Trần Lộng Mặc nói: “Vậy… con có thể học may quần áo cùng mẹ không?”

Lúc trước khi trường cấp ba nghỉ hè, cô đã giẫm máy dây chuyền sản xuất ở xưởng sản xuất quần áo, có thể nói là nền tảng tốt hơn chút, nhưng để mà hoàn thành bộ quần áo một mình thì còn lâu mới được.

Tào Thu Hoa khẽ xoa đầu cô gái nhỏ: "Mẹ cũng rất vui lòng đó, nhưng chẳng phải con nên học hành biết chữ trước sao? Năm sau là con nhập học rồi."

Sét đánh giữa trời quang!

Ngũ lôi oanh đỉnh!

Khi Trần Lộng Mặc hoàng hồn thì trong lòng như vỡ tan.

Đúng rồi, sao cô lại quên chứ, cô vẫn còn đang mù chữ kia mà.

Vậy là phải học từ lớp một lên sao? Hay là mẫu giáo?

Cứu với!

=

"Yên tâm chưa?" Trong phòng ngủ, thấy vợ quay về với nụ cười tươi tắn, Trần Tông liền kéo bà lên giường nằm, chuẩn bị đi ngủ tiếp.

Vì đón con gái, hôm qua họ đã phải đi xe mấy tiếng, hơn nữa còn ở trong nhà khách một đêm mới đón được cô vào sáng sớm.

Lúc trước vợ ông chịu khổ, sức khỏe không được tốt, mười mấy tiếng đi xe qua lại tất nhiên sẽ rất mệt.

Chỉ là thấy bà nhẹ nhõm, Trần Tông cũng không muốn mất vui mà trò chuyện thêm về chủ đề mà bà hứng thú. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tào Thu Hoa quay người, đối mặt với chồng thì mới nói: "Ừ, yên tâm, Duật Duật ổn thỏa rồi nên tôi vui, cuối cùng hiểu rõ nỗi băn khoăn, giờ thì lo cho đôi vợ chồng Trần Đức Mậu và Quý Mạt, không biết hai người họ ra sao, tuy con nhóc chưa nói gì nhưng tôi có thể nhìn ra nó cũng lo lắng lắm."

Trần Tông: "Trước không phải bà đã đề cập với thằng cả rồi hả? Vũ Văn là một đứa trẻ hiếu thuận, đó là cha nó, nếu giúp được thì chắc chắn sẽ giúp. Cho dù không giúp được cũng không sao, chỉ cần tìm được nơi anh Đức Mậu bị điều chuyển, đến lúc đó chúng ta chạy thêm vài chuyến đưa đồ cho họ, cũng có thể gửi đồ qua bưu điện, bà đừng quá lo."

Vợ nặng lòng, dù người đàn ông có hướng nội ít nói ra sao, nhưng vào mỗi lúc thế này cũng phải đưa ra vài lời khuyên cho bà.

Tào Thu Hoa khẽ "Ừ." một tiếng, không nói gì thêm mà chỉ vùi mặt vào lòng chồng.

Trần Tông cười, khóe mắt hằn lên nếp nhăn: "Ngủ đi, sau khi dậy tôi với bà đến thôn gọi điện cho thằng cả, nói cho nó biết Duật Duật đến rồi, để thằng nhóc đó không phải chờ đợi."

Nghe vậy, cơ thể Tào Thu Hoa hơi cứng đờ.

"Sao vậy?"

Người đàn bà lại nằm ngửa ra, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, có chút dở khóc dở cười nói: "Bảo sao tôi cứ thấy mình quên gì, hóa ra là quên không nói với thẳng cả chuyện Duật Duật đến đây."

Nghe vậy, trên khuôn mặt thô ráp cương nghị của Trần Tông lộ ra một nụ cười khẽ, bàn tay to như quạt hương bồ khẽ vỗ về vợ mình, chất phác nói: "Không sao hết, cũng không phải chuyện gì lớn, khi gọi điện thoại cho thằng cả thì nói luôn, nó cũng không thể giận bà được."

"...Cái này, khó nói lắm."

***

Tuyết rơi.

Sau một giấc ngủ say, Trần Lộng Mặc tỉnh dậy, kéo rèm và đẩy cửa sổ ra.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong căn phòng mờ tối, có thể nhìn thấy rõ những bông tuyết đang bay bên ngoài.

Tuyết đã đọng thành một lớp dày, không biết trận tuyết rơi này kéo dài bao lâu nữa.

Trần Lộng Mặc đứng ở cửa sổ, tùy tiện cảm thán vài ba câu, duỗi lưng một cái, sau đó tiếp tục kéo duỗi cơ thể mấy phút, hoạt động cơ thể cứng ngắc vì ngủ một chút sau đó mới bắt đầu dọn dẹp phòng mình.

“Sao con không ngủ thêm một lát nữa?” Tào Thu Hoa đứng trong phòng bếp, tay cầm một ấm nước nóng chuẩn bị nhổ lông gà, bà ấy thấy cô gái nhỏ đi lại thì hơi nghiêng người về hướng thùng gỗ lớn, ngăn thùng gà ở sau mình.

Trần Lộng Mặc không sợ mấy đồ máu tanh này, cô chỉ chưa quen với khí hậu thôi chứ vẫn có kinh nghiệm giết gà mổ cá: “Con ngủ đủ rồi, đã ngủ hơn bảy tiếng rồi ạ!”

Trong thời đại mà đa phần mọi người đều dậy vào lúc năm giờ thì cô xem như ngủ nướng rồi.

“Không còn buồn ngủ nữa hả, vậy con đánh răng rửa mặt chưa? Dọn dẹp xong chúng ta ăn sáng.” Tào Thu Hoa vừa nói vừa để ấm nước nóng lên mặt đất, rồi lau tay vào khăn được treo trên kệ, chuẩn bị đi lấy đồ ăn sáng cho cô gái nhỏ.

“Mẹ Thu Hoa để ở đâu thế, con tự đi lấy được mà.” Cô cũng không tới mức cơm dâng tận miệng, quần áo có người mặc giùm đâu.

Mặc dù Tào Thu Hoa cảm thấy nuôi con gái nên nuông chiều hơn nuôi con trai, nhưng cũng không tới nỗi cái gì bà ấy cũng không cho cô gái nhỏ làm.

Nhất là khi đôi vợ chồng Đức Mậu và Quý Mạt còn đang gặp khó khăn, ít nhất Duật Duật có năng lực tự chăm sóc bản thân thì bà ấy mới yên tâm được.

Thế là bà ấy hơi hất cằm về phía nồi trên bếp: “Ở trong cái nồi còn đang ấm kia, lúc con cầm thì cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng, trên bàn bên ngoài còn có sữa bột, con pha được không?”

Trần Lộng Mặc lại bị xem như con nít lần nữa, đành phải cố gắng không xấu hổ, nói: “… Vâng ạ!”

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Lộng Mặc nhanh chóng ăn bữa sáng xong, thu dọn chén đũa, sau đó tìm một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh thùng gỗ, vặt lông gà với mẹ Thu Hoa.

“Con không cần làm cái này, bẩn lắm. Nếu chán thì con có thể đi dạo quanh nhà, trong tủ còn có hạt dưa với đậu phộng đấy.”

Trần Lộng Mặc không nghe, hạt dưa và đậu phộng trong nhà cũng không chạy được, cô vẫn vùi đầu nhổ lông gà giúp bà ấy.

Có điều cô vẫn chú ý tốc độ, cố gắng tỏ ra bản thân chỉ là người mới: “Cha Tông, anh Tiểu Hồ và các anh khác đâu ạ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play