Dưới sự giới thiệu của anh ấy, Trần Lộng Mặc không nhịn được nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy, mặc dù cũng không nhìn thấy gì ngoại trừ những nhánh cây trơ trọi phủ đầy tuyết trắng, nhưng cô vẫn sinh ra cảm giác mong đợi một vụ mùa bội thu.
Đồng thời trong lòng cũng ngậm ngùi, đây là lần đầu tiên gặp mặt anh hai, thực ra là một người trời sinh bề ngoài cực kỳ không phù hợp với tấm lòng chu đáo của anh ấy.
Rõ ràng là những từ ngữ bình thường lại có thể khiến người khác không kiềm chế được thả lỏng theo anh ấy.
=
“Đây là nhỏ sáu phải không? Anh là anh tư của em Trần Quân, còn đó là anh năm Trần Nghĩa.”
Vừa bước vào cửa, ngoài khung cảnh ấm áp còn có một cặp anh em sinh đôi gương mặt cực kỳ giống nhau.
Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, thiếu niên mười lăm tuổi mặc dù cũng rất cao, nhưng dáng người vẫn ở mức mảnh khảnh và gầy gò.
Một người sáng sủa nhiệt tình, một người thì hiền lành nhút nhát, có ngoại hình rất ưa nhìn.
Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn mỉm cười: “Chào anh tư, anh năm, tên ở nhà của em là Duật Duật.”
Mặc dù cô đang dần quen với tên Duật Duật, nhưng thằng sáu gì đó thì thôi bỏ đi, không thích ứng được.
Em gái xinh xắn, khi cười lên khiến người đối diện sáng mắt lên, Trần Quân xấu hổ đưa tay gãi ót: “Anh biết em là Duật Duật, mẹ thường nhắc đến em, thằng sáu là dựa theo thứ tự của anh em bọn anh đặt ra. Em thích được gọi là Duật Duật à? Anh lại thấy gọi thằng sáu cũng tốt mà, nghe là biết em là em gái của anh.”
Ha ha…Khóe miệng Trần Lộng Mặc giật giật phản đối trong im lặng.
“Bốp!” Một tiếng tát vang dội vang lên.
Chào hỏi cái ót em trai ngốc của mình, Tào Lưu cười rất thành thật: “Làm gì có ai gọi con gái là thằng sáu, hoặc là gọi em sáu, hoặc là gọi Duật Duật, hiểu không? Còn có anh đói rồi, mau bưng thức ăn lên.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Ui… Anh hai… Đau đau đau…”
“Đau là đúng rồi, anh thấy em chính là thích ăn đòn.” Dạy dỗ em trai không bớt lo xong, Tào Lưu cười nói với cô gái nhỏ: “Em sáu, anh đưa em về phòng của em trước, cất hành lý rồi chúng ta ra ăn cơm.
Trần Lộng Mặc: “Cảm ơn anh hai.”
Tào Lưu cười: “Đã gọi là anh hai thì không cần khách sáo như thế.”
=
Ăn xong một chầu thịt.
Ngâm một bồn nước nóng.
Gửi tặng những món quà mà mẹ sớm đã chuẩn bị cho mọi người.
Trở lại phòng riêng của mình, Trần Lộng Mặc ngồi khoanh chân trên giường, lau mái tóc dài đã khô một nửa của mình. Cùng lúc này cô mới có thời gian nghiêm túc đánh giá căn phòng có lẽ mình sẽ sinh sống nhiều năm trong tương lai.
Đồ đạc trong phòng bài trí đơn giản, trang trọng, chưa kể bàn ghế, tủ quần áo không thiếu thứ gì, mà còn chạm trổ hoa văn phức tạp.
Mới vừa rồi khi ăn cơm nghe mẹ Thu Hoa nói những thứ này đều là do tự tay cha Tông và anh hai Tào Lưu làm, có lẽ đã phí không ít tâm sức.
Lại thêm chiếc chăn bông mới tinh ấm áp lót dưới người và phủ trên thân, mỗi chi tiết nhỏ đều nói cho Trần Lộng Mặc biết rằng gia đình này chào đón cô.
Sau khi sống lại một đời, từ lúc mới bắt đầu mở mắt ra, dường như cô đã được mọi người yêu thương.
Mặc dù không phải tính tình dễ xuân đau thu buồn, nhưng Trần Lộng Mặc vẫn không thể không thừa nhận trong lòng có một góc mềm yếu, đồng thời cũng dâng lên nhiều bất an.
Bây giờ mọi chuyện với cô đều tốt, thậm chí còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng.
Như vậy… Còn cha mẹ thì sao? Nên tìm ai mới có thể thăm dò tin tức?
Cô có chút tham lam, hy vọng từ khi sống lại đến nay có thể kéo dài vận may thêm một chút.
Hy vọng cha mẹ không bị bắt ép cuốn vào cát bụi của cơn bão chính trị này.
Nếu như vậy thật, Trần Lộng Mặc chắc chắn rằng cô đương nhiên sẽ không có cách nào chỉ lo cho thân mình được.
“Cốc cốc!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Lộng Mặc đi giày xuống giường, bước nhanh ra mở cửa.
Tào Thu Hoa ôm một chồng quần áo đi vào, cười nói: “Đoán là con chưa ngủ, mấy năm nay trước khi ăn Tết mẹ đều gửi quần áo cho con, năm nay con tới thật đúng lúc, vậy tiết kiệm được phí bưu điện. Ngả đầu ngủ một giấc thật ngon, thức dậy thì thử xem có vừa không? Có đủ dày không? Nếu thấy mỏng quá thì mở ra thêm một ít bông vào.”
Khi đang nói chuyện, Tào Thu Hoa đã đặt một chồng quần áo ở trên tủ quần áo, quay người nhận lấy khăn mặt trong tay cô gái nhỏ, lưu loát giúp cô lau tóc, miệng còn cằn nhằn: “Trời rất lạnh, con lại mới đến phương bắc còn chưa quen, sau này gội đầu tắm rửa phải chuẩn bị cho tốt, cẩn thận bị cảm lạnh do giá rét lại phải chịu khổ nữa…”
Trần Lộng Mặc cũng không phải là người khó chịu, thậm chí có thể nói rằng cô là người rất biết giao thiệp với người khác.
Nhưng mà cái từ giao thiệp này chỉ là mặt ngoài, không thấu được vào trong lòng.
Cho nên nói một cách tương đối, cô cực kỳ không am hiểu cách đối phó với chân tình của người khác.
Thường những lúc như thế nào sẽ rất vụng về và căng thẳng.
Ví dụ như lúc này, cô đang ngồi ở mép giường khẽ cúi đầu, cảm nhận được lực đang lau tóc trên đầu, lắng nghe giọng nói vui vẻ đặc trưng của người phụ nữ, nói ra những lời quan tâm mà cô hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào mới phải.