Sẽ không phải… Cha mẹ của cô, cũng đang phải chịu sự đối xử như vậy chứ?
Nghĩ đến đấy, cô quét mắt không dấu vết nhìn người đàn ông trung niên vẫn đang cúi đầu kia, dần dần siết chặt tay.
=
Bên kia.
Ngay sáng hôm sau khi tiễn bước khuê nữ, Trần Đức Mậu nhận được thông báo, gọi ông chuẩn bị hành trang, ban đêm xuất phát đi tỉnh H.
Cụ thể là đi đến đâu thì bây giờ vẫn còn trong tình trạng bảo mật.
Nhưng những lời thông báo đơn giản này đã nói rất rõ cho hai người biết rằng, kết quả cuối cùng tốt hơn bọn họ dự đoán rất nhiều.
Nếu phải trực tiếp đi cải tạo lao động, có lẽ bọn họ sẽ bị gắn nhãn gì đó, không thể được đối xử khách sáo như vậy được.
Vì đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, khi nhận được thông báo, hai vợ chồng cũng xem như là bình thản.
Quý Mạt không dám mang quá nhiều thứ, chỉ đơn giản thu dọn hai bộ quần áo cũ và giày vải cho bản thân và chồng, lại thêm mấy hộp thuốc viên phổ thông bạn thân Tú Trân lấy được nhờ quan hệ thì ngừng tay.
Sau khi thu dọn xong, bà ngồi xuống bên cạnh người chồng cau mày hút thuốc, không biết đang nghĩ gì, cố gắng cười một cái, giả vờ thoải mái nói: "Thật tốt quá, tốt hơn tôi đã nghĩ nhiều, con gái chúng ta cũng ở tỉnh H, nói không chừng rất nhanh là chúng ta có thể gặp nhau rồi, mình cũng đừng buồn."
Trần Đức Mậu dập tắt điếu thuốc, vỗ vỗ tay vợ, thở dài nói: "Không phải tôi đang buồn chuyện này."
"Vậy thì là gì?"
Buồn gì đây? Tất nhiên là sợ có người ở phía sau dùng quyền lực.
Ông không muốn liên lụy bất kỳ ai ở thời điểm này.
Nghe chồng phân tích như vậy, Quý Mạt cũng nhíu mày: "Liệu mình có… Đoán được là ai không?"
Trần Đức Mậu không phải là người không bao giờ chịu thảo luận với vợ mình, nghe bà hỏi vậy cũng không che giấu đáp: "Lão lãnh đạo lo thân mình còn chưa xong, khả năng là ông ấy không lớn lắm. Tôi đoán, hẳn là tên nhóc Vũ Văn kia."
Quý Mạt giật mình, lại lo lắng nói: "Liệu có thật… Sẽ không liên lụy đến nó chứ?"
"Nếu đúng là nó, thì hẳn là đã đi nhờ vào quan hệ của ông cụ Thiệu, nhân tình này không dễ trả đâu." Nghĩ đến điểm này, Trần Đức Mậu lại kích động muốn hút thuốc lá.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tiền, Vũ Văn chẳng nhận được sự giúp đỡ gì từ ông. Trái lại là bản thân ông già cả rồi, bây giờ lại gặp nạn, phải cậy vào con trai gánh chịu rủi ro và nhân tình giúp mình.
Lòng ông vừa vui mừng vừa ảo não.
Nói chung là một cảm giác khó tả.
Hiển nhiên Quý Mạt cũng nghĩ đến điểm này, bà kéo cánh tay chồng, chậm rãi thả mình dựa vào người ông, dịu dàng an ủi ông: "Đừng lo quá, chỉ cần tất cả chúng ta vẫn khỏe mạnh thì sẽ còn cơ hội trả lại thôi."
Nghiêng đầu nhìn vợ không chỉ lo riêng cho bản thân, lại nghĩ đến con cháu bên ngoài cách xa ngàn dặm, thân đàn ông từng bị đạn bắn trúng cũng không chảy nước mắt giờ lại cảm thấy mũi chua xót, toàn thân lại ngập tràn sức mạnh.
Im lặng thật lâu, ông mới khàn giọng đáp: "… Phải."
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đường xá xa xôi, như vô cùng tận.
Năm ngày trôi qua, tàu hỏa vừa đi vừa nghỉ, không biết đã đi ngang bao nhiêu sân ga rồi, lại có bao nhiêu lữ khách lên xuống rồi.
Trần Lộng Mặc ngồi trạm mệt mỏi, đứng trạm mệt mỏi, thỉnh thoảng lại theo anh Tiểu Hồ thay ca đi nằm, hoặc có khi thời gian xe lửa dừng trạm khá dư dả, cô cũng sẽ đi xuống hoạt động gân cốt một chút. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng nói thế nào thì cũng không thoát được một chữ mệt.
Năm ngày liên tiếp, bị vây trong vòng một tấc vuông, đúng là mệt rã cả về thể chất lẫn tinh thần.
"Sắp rồi, qua một đêm nữa thôi, tầm sáu giờ sáng mai là ta có thể đến trạm Bình Đầu rồi." Tiểu Hồ râu ria xồm xoàm chen chúc ở phía sau lấy nước nóng quay về, thấy mặt cô gái nhỏ trắng bệch, toàn thân ỉu xìu như cọng cải thìa thì cười cổ vũ.
Trần Lộng Mặc mệt mỏi gật đầu, nói cũng chẳng muốn nói. Eo của cô, mông của cô, tất cả đều không còn thuộc về cô nữa rồi.
Hai ngày đầu cô còn chú ý đến "chút tiểu tiết cuộc sống", như là dùng vỏ quýt hun mũi.
Bây giờ năm ngày trôi qua, cả người dính đủ loại hơi thở, Trần Lộng Mặc đã hoàn toàn buông tha việc giãy giụa rồi.
Cô gái nhỏ được nuông chiều mà lớn, như đậu hũ non. Thấy cô thế này, sau khi buồn cười thì Tiểu Hồ lại có chút thương xót. Cậu đưa bình nước vừa rót đầy đến: "Uống nước đi."
Nghe vậy, gương mặt Trần Lộng Mặc lập tức tái xanh, cô có chút nghiến răng nghiến lợi đáp: "Không uống!"
Nếu hỏi ba vấn đề gian nan nhất trên xe lửa là gì, dưới góc nhìn của cô, trừ việc giải quyết ba cái gấp, còn lại không còn gì có thể so sánh được.
Đi WC gì chứ, quá kinh dị rồi.
Tiểu Hồ nén cười. Cô nhóc nhỏ nhìn thì ngoan ngoãn, như một quý bà bước ra từ trong tranh, nhưng khi ở gần cô mấy ngày nay, cậu mới nhận ra kỳ thật cô rất hẹp hòi, cũng rất thông minh.
Chuyện không quen nhìn còn len lén liếc mắt nhìn cho được.
Cũng như khi "phần tử cải tạo lao động", như một người nói cho họ, luôn ngồi trên hành lang muốn ăn quýt, cô gái nhỏ sẽ lột sẵn vỏ quýt từ trước, xong thì nhân lúc đi WC ngang qua người nào đó, cô sẽ lặng lẽ đưa quýt sang.