Nếu không phải ánh mắt cậu tinh tường, không chừng cậu cũng sẽ bị che mắt.
Nghĩ đến đó, cậu lại nhìn về phía hành lang, quét mắt qua người đàn ông trung niên kia một cái, rồi lại dời đi không để lại dấu vết.
Tiểu Hồ hiểu, có thể trong này có nguyên nhân do Duật Duật mềm lòng, nhưng nhiều hơn đó hẳn là tâm lý di tình.
Cậu có thể xác định, cô nhóc nhỏ biết được những gì thủ trưởng gặp phải.
Nghĩ đến đây, Tiểu Hồ cũng mất tâm trạng cười đùa, treo bình nước lên, nói sang chút chuyện khác để phân tán sự chú ý của Duật Duật: "Không biết sáng ngày mai mẹ Thu Hoa em có đến nhà ga đón chúng ta không nữa."
Quả nhiên đề tài này thành công di dời sự chú ý của cô gái nhỏ, cô nghiêng đầu, đáp với vẻ không mấy chắc chắn: "Chắc là không đâu, chẳng phải nói sau khi xuống tàu hỏa rồi còn phải chuyển mấy chuyến xe ô tô sao?"
Tiểu Hồ đã từng gặp Tào Thu Hoa, cũng biết quan hệ giữa hai nhà, thế nên cậu cười nói: "Anh nghĩ là có, không chỉ là mẹ Thu Hoa em sẽ tới, mà cả mấy người anh trai của em cũng sẽ tới chung nữa."
Trần Lộng Mặc chớp mắt… Mấy người anh trai… Là mấy người?
Tiểu Hồ là người gốc tỉnh H.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Trần Đức Mậu yên tâm gửi con gái về đó.
Khoảng nửa tiếng trước khi tàu dừng ở trạm Bình Đầu, cậu đã thu dọn xong mọi thứ.
Trần Lộng Mặc cũng không ngồi không, cùng nhau dọn dẹp.
"Đứng nhét áo khoác to vào túi, trong xe có máy sưởi nên không thấy lạnh, xuống xe là cảm nhận được ngay, nơi này khác với thành phố N, vào mùa đông trời lạnh hơn mười độ.” Thấy cô bé bắt đầu gấp chăn bông áo khoác quân đội, Tiểu Hồ vội vàng đưa tay ngăn lại.
Trần Lộng Mặc gật đầu, trực tiếp khoác áo khoác lên người rồi quay lại kiểm tra xem còn thiếu đồ gì không.
Đương nhiên cô biết khí hậu ở tỉnh H như thế nào, gấp áo khoác là do thói quen mà thôi.
Thật ra, so với mùa đông ở miền Nam thì người sợ lạnh như cô thích ở miền Bắc hơn, mùa đông không có máy điều hòa không khí và máy sưởi, chiếc giường sưởi đúng là công cụ cứu mạng.
"Em đừng quá lo lắng, chúng ta ở đây đỡ lạnh hơn bên ngoài một chút, hầu hết mọi người có đốt giường than bên trong, cũng ấm áp như ở miền Nam..." Lo rằng cô bé sẽ sợ hãi, Tiểu Hổ bắt đầu phổ cập những chuyện tốt ở quê cậu. ( truyện trên app T Y T )
Theo lời giải thích sống động của cậu, thời gian cũng trôi qua nhanh.
Khi nhân viên tàu hỏa phát loa hô đã đến trạm Bình Đầu, đừng nói đến Trần Lộng Mặc, ngay cả Tiểu Hồ là người có thể lực tốt cũng thở phào một hơi, mặt đầy vui vẻ, chen trong đám đông với hai chiếc túi lớn, bước đi nhanh nhẹn.
Trần Lộng Mặc mang theo một túi nhỏ, theo sát phía sau cậu.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Khi bước chân xuống đất, Trần Lộng Mặc vô thức nhìn xung quanh.
Có lẽ máy sưởi trên tàu còn lưu lại hơi ấm nên tuyết trắng khắp nơi, khung cảnh tuyết rơi đường băng cũng không khiến cô thấy lạnh lắm, ngược lại còn đẹp đến khó tin.
Trạm Bình Đầu là một nhà ga lớn, người xuống tàu rất nhiều, thoạt nhìn đều là những du khách xuống tàu, rất ít người ra khỏi cửa xe như họ, có nhiều người chọn nhảy qua cửa sổ.
Qua vài ngày Trần Lộng Mặc cố gắng tiếp nhận thông tin của thời đại này, đã có thể xác định đại khái danh tính của những người này.
Ví dụ như những thanh niên đi thành nhóm, tràn đầy sức sống, nhìn xung quanh đều là những thanh niên tri thức hỗ trợ.
Còn những người có đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt trống rỗng, hành vi nhút nhát là những 'phần tử xấu' sắp đi lao động cải tạo.
Nghĩ đến đây, cô mím môi, chuyển tầm mắt không nhìn nữa, trái lại hít một hơi thật sâu trong bầu không khí trong lành, mát mẻ.
"Duật Duật, bên này, anh nhìn thấy mẹ Thu Hoa của em rồi."
Trần Lộng Mặc lập tức gạt bỏ những cảm xúc mơ mộng khi thấy bầu trời tuyết trắng, chạy từ từ theo người đàn ông phía trước, ánh mắt nhìn theo hướng cậu chỉ.
Sau đó cô sững người.
Đêm qua, cô đã nghe anh Tiểu Hồ nói rằng sau khi mẹ Thu Hoa tái hôn, bà ấy sinh thêm bốn người con trai, đứa lớn nhất mười chín tuổi, kế đó mười bảy tuổi và một cặp song sinh mười lăm tuổi chỉ hơn cô vài tháng.
Theo hiểu biết của cô, mười chín tuổi vẫn còn là một thiếu niên.
Thiếu niên hẳn là sẽ gầy gò cao khều, hoặc có thể xanh xao đen sạm vì thiếu ăn thiếu mặc, đây là vẻ ngoài của đa số những người thời đại này.
Nhưng đây là thế nào?
Đen thì có đen.
Nhưng, khoảng cách hơn mười mét, chuyện gì đã xảy ra khi hai 'ngọn đồi' đang tiến về phía cô?
Sau đó, trước khi cô có thể bình tĩnh lại sau cú sốc, 'ngọn đồi' đã đến trước mặt cô.
Dáng người rất cao, chắc chắn là một 'ngọn đồi' da ngăm cao một mét chín, anh ấy đang nhìn chằm chằm cô em gái chỉ lộ ra đôi mắt, mỉm cười thân thiện, nhe răng trắng đều tăm tắp, giọng ồm ồm chào đón: “Cuối cùng cũng đợi được hai người đến, anh Tiểu Hồ, đây là em gái em phải không? Anh tên Tào Lưu, em có thể gọi anh là anh hai."
Anh hai?
Họ Tào?
Có phải cùng họ với mẹ Thu Hoa?
Vậy đây là đứa con thứ hai 19 tuổi của gia đình mới mẹ Thu Hoa?