Không phải nói… Thời đại này không được lén tự buôn bán sao?

"Duật Duật, muốn ăn quýt à? Muốn ăn thì để anh đi mua mấy cân." Sắp xếp hành lý xong, Tiểu Hồ mặc thường phục cầm hai bình nước quân dụng đưa cho cô gái nhỏ.

Trần Lộng Mặc treo bình nước lên ghế dựa. Cô không tham ăn, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, nhưng… Cái mùi một lời khó nói hết vẫn cứ quấn quanh đầu hơi thở của cô.

Nghĩ đến việc mình còn phải ở trong hoàn cảnh như vậy năm sáu ngày sắp tới: "… Ăn, cảm ơn anh Tiểu Hồ ạ."

"Khách sáo với anh làm gì? Anh đi đây, em cứ ngồi yên ở đó giữ chỗ, đừng nhường ghế cho người khác, rõ chưa hả?"

Trần Lộng Mặc gật đầu: "Em biết rồi, anh Tiểu Hồ."

"Cũng đừng nói chuyện gì với người khác." Tiểu Hồ đi được hai bước thì lại có chút không yên lòng quay lại căn dặn một câu.

Cậu đã theo bên cạnh thủ trưởng sáu bảy năm rồi, cũng xem như đã nhìn cô gái nhỏ này lớn lên, vậy nên rất rõ tình huống lúc trước của cô, thật sự sợ cô nhóc nhỏ không có chút kinh nghiệm xã hội nào này mềm lòng bị người khác lừa gạt.

"Vâng." Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Nói xong lời này, cô còn nhẹ nhàng dịch ra phía ngoài, ngồi xuống vị trí anh Tiểu Hồ đã bỏ trống lại ngay trước mặt cậu.

Quay đầu lại, cô bỏ một chiếc ba lô lớn chứa đồ ăn vào chiếm lấy chỗ ngồi của bản thân ngay bên cạnh cửa sổ, trực tiếp ngăn hết mọi ánh mắt nhiều lần quét tới chỗ trống của đám người gần đó.

Chờ khi làm xong hết mọi việc rồi, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên đang có chút kinh ngạc bằng vẻ mặt yếu ớt.

Nhìn xem, cô đã yếu đuối, không thể tự lo liệu đến vậy rồi, ai còn có thể không biết xấu hổ chiếm chỗ của cô nữa chứ?

Chắc chắn là không thể nhường chỗ ngồi rồi, năm ngày sáu đêm đường xe chẳng lẽ cứ đứng suốt? Cô cũng không phải Bồ Tát. ( truyện trên app T Y T )

Tiểu Hồ…

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Quýt không ngọt cho lắm, ăn vào miệng vừa lạnh vừa chua, chắc chắn vị còn không bằng hai quả quýt đóng hộp trong túi kia.

Nhưng chua cũng có chỗ tốt của chua, ít nhất cảm giác bí bách ứ đọng trong ngực đã giảm đi rất nhiều.

Cô cũng không bỏ vỏ quýt đi, mà lấy khăn tay bọc lại, nhét vào khăn quàng cổ.

"Làm gì thế?" Tiểu Hồ thấy kỳ quái nhìn cô nhóc nhỏ vần vò.

Nghe vậy, Trần Lộng Mặc không tiện nói thẳng việc mình không chịu nổi mùi khó chịu bên trong thùng xe, chỉ duỗi tay lấy vỏ quýt trên tay anh Tiểu Hồ qua, lại lấy khăn của cậu bọc cho cậu, ra hiệu cậu đặt vào cổ áo.

Sau khi Tiểu Hồ làm theo, cậu cũng lập tức cảm nhận được mùi vỏ quýt thoang thoảng quanh hơi thở.

Dù không thể che được hết cái mùi khó ngửi bên trong buồng xe, nhưng vẫn có hiệu quả khá tốt.

Nếu còn trực tiếp vùi cả khuôn mặt be bé vào khăn quàng cổ như cô gái nhỏ thì chắc chắn hiệu quả sẽ còn rõ ràng hơn nữa.

Không thể không nói, cô nhóc nhỏ này vẫn rất thông minh. Tiểu Hồ miệng nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng nõn, giơ một ngón tay cái lên với cô.

Trần Lộng Mặc được khen cong cong đôi mắt, đang tính lấy thêm một quả quýt ra lột thì tầm mắt lại bất ngờ chạm phải một ánh mắt khát vọng.

Đấy là một người đàn ông trung niên, nhìn qua hẳn là cũng tầm tuổi của cha cô Trần Đức Mậu.

Làn da trắng noãn, hào hoa phong nhã, hẳn lúc trước cũng là một người có thể diện.

Nhưng bây giờ quần áo ông ta chật vật, bờ môi khô nứt, ngay cả một chỗ ngồi đàng hoàng cũng không có, tang thương co quắp mình trên hành lang, cả người đầy vẻ uể oải và chết lặng.

Chỉ có cặp mắt có chút mệt mỏi kia là lộ ra khát vọng, chăm chú nhìn vào phần quýt trên đầu gối anh Tiểu Hồ.

Hiển nhiên Tiểu Hồ cũng nhìn thấy, không biết cậu nghĩ đến gì, mà chỉ im lặng một chốc liền thẳng thắn lấy hai trái quýt trong túi ra đưa tới.

Hiển nhiên người đàn ông trung niên kia cũng không ngờ sẽ có cảnh này, nhất thời cũng giật mình ngây người ra.

Trái lại, một người đàn ông mặc quần áo nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh ông ta cười phẩy tay, giọng có hơi cao cao tại thượng: "Đồng chí nhỏ này, không được đâu, rất có thể vị này là một thành viên trong "xx", là kẻ xấu cần lao động cải tạo. Tôi thuộc bộ phận bảo vệ phụ trách áp giải ông ta, tốt bụng khuyên tốt nhất hai người vẫn nên tránh xa ông ta một chút, người như ông ta không xứng ăn thứ tốt như vậy."

Lời này vừa dứt, một tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt người đàn ông trung niên kia cũng tối đi. Ông ta ôm đầu gối chậm rãi cúi đầu, như là muốn cuộn mình thành một quả bóng, không tiếp tục nhìn về phía bên này nữa.

Người xung quanh nghe vậy càng như tránh ôn dịch, dồn dập tỏ vẻ chán ghét.

Mà Trần Lộng Mặc đang cúi đầu lột quýt lại chậm rãi mím chặt môi, nghĩ đến cha mẹ cũng bị dính líu đến nội chiến chính trị như vậy thì động tác trên tay bất giác ngừng lại.

Tiếng còi xe lửa hơi nước lại vang lên.

Tốc độ xe dần dần tăng lên đều đặn, phì phò phì phò chuyển mình rời khỏi thành phố N rộng lớn.

Trần Lộng Mặc nghiêng đầu, yên lặng nhìn cảnh sắc không ngừng trôi ngược ngoài cửa sổ xe, cảm nhận xấp tiền giấy dày đã sớm chuẩn bị xong đặt ngay phần eo, ngực bị đè nén đến gần như không thở nổi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play