Không lâu sau, Mạc Phàm đi đến một tiểu khu xa hoa tên là Thế Kỷ Hào Đình, đứng trước một trong những biệt thự ở tiểu khu tốt nhất.  

Tuy Thế Kỷ Hào Đình không đắt tiền như Vân Trung Thự, dựa vào núi mà đứng, ở gần hồ nước.  

Nhưng cũng được xây ở bờ sông thành phố Đông Hải, xây gần nước, là một trong những con sông không nhiều ở thành phố Đông Hải.  

Nhà bình thường, không có hơn trăm vạn cũng không mua được, nhà cửa ở Lâm Giang tăng gấp bội, biệt thự còn phải gấp đôi nhiều lần, không có 500 vạn trở lên không mua nổi biệt thự nơi này.  

Nhưng biệt thự ở vị trí tốt nhất, Trương gia không phí một phân tiền nào, bởi vì cả tiểu khu là Trương gia khai phá, bình thường người một nhà Trương Siêu sẽ ở đây.  

Hắn nhìn chằm chằm biệt thự này hơi híp mắt lại, lam quang trong mắt hắn hiện lên, âm khí nồng đậm hiện lên trong mắt hắn, trong đó ẩn ẩn có thể thấy mấy bóng mờ đang di chuyển.  

Những bóng dáng này người thường gọi là quỷ hồn, trong nhà ai có mấy quỷ hồn sống, sớm muộn gì cũng sẽ nhà tan cửa nát.  

Cái la bàn kia đưa quỷ hồn tới một khoảng thời gian, vậy mà Trương gia không có chuyện gì?  

Mạc Phàm nhíu mày, làm như không có việc gì dạo quanh biệt thự một vòng.  

Một lát sau, lông mày của hắn giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên:  

- Trách không được!  

Khó trách những quỷ hồn này không gây chuyện ở nhà Trương Siêu, rõ ràng là nhà của Trương Siêu cũng mời đại sư phong thủy đến xem, một hoa một cây đều bố trí theo quy tắc đặc biệt, tạo thành một trận pháp tương tự như Câu Quỷ Trận.  

Trách không được Trương Siêu cầm la bàn về nhà, lại buôn bán lời 500 vạn, nguyên nhân là ở chỗ này.  

Mệnh số phong thủy có nói ở Tu Chân giới, thần kỳ hơn Địa Cầu vô số lần.  

Hắn thân là y tiên, cũng hiểu sơ một chút.  

Mệnh số phong thủy đều không phải trăm lợi vô hại, có được tất có mất, cơ mượn thì có trả, có nguyên nhân sẽ có kết quả, có hưng tất có suy.  

Trương gia hiện giờ nhìn như tài vận thịnh vượng, một khi gặp phải phản phệ, giống hệt Vương Trường Sinh, kết cục vô cùng thê thảm.  

Hắn lại đánh giá biệt thự nhà Trương Siêu một lát, theo âm khí càng ngày càng nặng, Câu Quỷ Trận kia càng ngày càng yếu, nhiều nhất là một tháng sẽ bị quỷ hồn phá tan.  

Đến lúc đó, ai cũng không cứu được người trong biệt thự này.  

- Phải đợi một tháng sao?  

Mạc Phàm lắc đầu.  

Trương gia phải bị diệt trong gần đây, một tiểu trận có thể làm khó được hắn sao?  

Hắn phải rời đi chuẩn bị nguyên liệu, nhìn thấy bóng người trong biệt thự, bỗng nhiên hắn lại đi đến cửa lớn biệt thự.  

Một khi Phong Thủy Trận được giải, cho dù có phải người của Trương gia hay không đều sẽ bị liên lụy.  

Có thù oán với hắn là Trương gia, không phải những người giúp việc này.  

Hắn mới đi tới cửa, còn chưa có gõ cửa.  

Một người giúp việc trung niên “rầm” một tiếng mở cửa ra, hung dữ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

- Cậu vào bằng cách nào, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì đi tìm cảnh sát xử lý, nơi này là khu dân cư tư nhân, không phải nơi loại nông dân như cậu có thể tới, mau biến đi, nếu không tôi sẽ bảo cảnh sát bắt cậu.  

Người giúp việc này thấy Mạc Phàm mặc quần áo không thể bình thường hơn, tưởng là đám người đến cửa đòi công đạo, mở cửa ra liền mắng.  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, hắn vốn định nhắc nhở bọn họ rời đi.  

Ai biết hắn còn chưa mở miệng đã bị mắng.  

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.  

- Ha ha, tự giải quyết cho tốt đi.  

Mạc Phàm cười rồi lắc đầu, xoay người đi đến cửa lớn gần đó.  

Hắn có ý nhắc nhở, đối phương không tiếp nhận, bất luận hắn làm thế nào đều không tránh khỏi, chẳng bằng không nhắc nhở.  

Hắn là y tiên bất tử, cũng chỉ cứu người có duyên.  

- Tự giải quyết cho tốt sao?  

Người giúp việc nhướn mày, thân là người giúp việc của Trương gia, bà ta rất khỏe, mạnh hơn người nông thôn gấp trăm lần.  

- Cậu mới tự giải quyết cho tốt, cả nhà cậu đều tự giải quyết cho tốt, nông dân thì cút ra xa chút.  

Giúp việc hùng hùng hổ hổ nói, đóng mạnh cửa lại, không biết đã bỏ qua một cơ hội sống.  

…  

Mạc Phàm vừa mới tới cửa, một giọng nói quen thuộc truyền đến.  

- Nhóm người từ nông thôn đến các người muốn làm gì, không đi làm việc đi, muốn tạo phản sao, không muốn tiền lương nữa à?  

Mạc Phàm nhìn người nói, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang, đeo kính, cầm theo văn kiện nhìn có vẻ thông minh lanh lợi, chỉ vào một đám nông dân chửi bậy.  

Trước người người này là một mỹ phụ để tang quỳ gối ở cửa đốt giấy, phía trước là một người trung niên, dùng vải trắng che lên.  

Phía sau có năm sáu chục người nông dân tuổi không đồng nhất ngăn ở cửa, cơ bản toàn thân từng người đều bẩn thỉu, có một số người đội nón bảo vệ của công trường, mấy người còn lại mang theo chùy to và cốt thép.  

Xung quanh đã tụ tập không ít người, đang chỉ trỏ.  

Tất nhiên là hắn nhận ra người đàn ông mặc tây trang này, là chú út của Trương Siêu, thuộc hạ đắc lực của Trương Thiên, tên là Tạ Bân, ngoại hiệu Tạ Tam Miểu.  

Ngoại hiệu này có như thế nào, hắn cũng không biết.  

Nhưng hắn biết cái tên Tạ Tam Miểu cũng là cặn bã trong cặn bã, vì kiếm tiền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thủ đoạn gì cũng dám dùng.  

Đương nhiên cuối cùng cũng không có kết cục tốt.  

Nhìn cảnh trước mắt, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện.  

Tạ Tam Miểu vì trốn tiền lương một đám công nhân, mượn danh nghĩa phát tiền lương đẩy quản đốc xuống lầu ngã chết.  

Bà xã quản đốc tìm Tạ Tam Miểu lý luận, cuối cùng không có kết quả, đập đầu chết trước cửa tiểu khu, để lại hai đứa bé một nam một nữ đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, một gia đình bị hủy từ đấy.  

Chuyện này được che giấu mười năm, mười năm sau vào một buổi tối, Tạ Tam Miểu uống say mèm ở một KTV, say rượu nói lời thật bị một công chúa moi ra bí mật này.  

Anh ta vừa nói xong đã bị công chúa quán bar này hắt rượu lên mặt, tỉnh táo một chút Tạ Tam Miểu bị thiếu gia quán bar ở bên cạnh dùng dao đâm vào trái tim, chết luôn tại chỗ.  

Công chúa và thiếu gia quán bar là hai đứa bé đáng thương năm đó.  

Nếu hắn nhớ không sai, một màn năm đó đã bắt đầu.  

Xem ra ngay cả nguyên liệu hủy diệt Cẩu Quỷ Trận kia cũng không cần chuẩn bị, Trương gia cũng sắp gặp tai họa đến nơi rồi.  

Nghĩ vậy, vẻ mặt Mạc Phàm không đổi đi về phía đám người này.  

Mỹ phụ nghe Tạ Tam Miểu nói, trên mặt toàn là thương tâm muốn chết, khóc nói:  

- Mạng đều không còn, cần tiền lương làm gì, hôm nay cậu tất phải cho chúng tôi công đạo, nếu không cho công đạo, chúng tôi sẽ không rời đi.  

Ông xã bà ta không chỉ ngã từ trên lầu xuống chết, ngay cả giấy nợ Tạ Tam Miểu viết cũng không cánh mà bay, nhiều công nhân đợi phát tiền lương như vậy, chặn ở đây là đường lui duy nhất của bà ta.  

Nếu đến đây cũng không có biện pháp, bà ta thật sự không biết nên làm thế nào.  

- Vương Ngọc Lan tôi nói cho bà biết, bà cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao, nói cho bà biết, nếu các người còn tiếp tục ầm ĩ như vậy, đừng nói không lấy được tiền bồi thường, tiền lương cũng không lấy được, các người còn ngồi tù.  

Tạ Tam Miểu chỉ vào mỹ phụ nói, trong mắt hiện lên chút hung ác nham hiểm.  

- Chúng tôi từ nông thôn đến, chưa từng học đại học, nhưng cậu đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ, cùng lắm thì cùng ngồi tù, nhưng ông xã tôi không thể chết vô ích.  

Vương Ngọc Lan lau lệ, quật cường nói.  

- Quả nhiên là nông dân, cùng ngồi tù, ông xã bà tự mình ngã xuống, liên quan gì đến tôi, muốn ngồi tù chỉ có các người, các người xem bên kia là gì?  

Tạ Bân cười đắc ý nói.  

“Hú hú…”  

Tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần, một chiếc xe cảnh sát đang đi về phía này.  

Anh ta là người ‘tuân thủ pháp luật’, đối phó với điêu dân đương nhiên phải dùng cảnh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play