Có người phía sau mỹ phụ Vương Ngọc Lan lo lắng nói.
Tạ Tam Miểu thấy đối phương hơi sợ hãi, lông mày nhướn lên, liếc mắt nhìn đám nông dân này một cái.
Một đám điêu dân mà thôi, cũng muốn đấu với Trương gia, quả thực là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Cho dù giết chết ông xã bà thì sao, lấy đi giấy nợ thì sao, chứng cứ đâu?
- Nói cho các người biết, các người đây là tụ tập phi pháp, là phạm pháp, nếu thức thời mà nói, nhanh quay về làm việc đi, nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, tôi đại nhân đại lượng không so đo với các người, nói cách khác, đừng trách tôi trở mặt.
Vương Ngọc Lan vốn căm thù Tạ Tam Miểu tận xương tủy, nghe anh ta nói rất đường hoàng, nước mắt tức giận rơi như mưa.
Nếu không phải Tạ Tam Miểu luôn khất nợ tiền lương, sao hôm nay ông xã bà lại đi tìm cậu ta, không tìm cậu ta, sao có thể ngã từ trên lầu xuống?
Không chỉ như vậy, bà cảm thấy cái chết của ông xã bà có vấn đề.
- Cho dù là phạm pháp, hôm nay tôi cũng phải đòi lại một công đạo.
Vương Ngọc Lan kiên quyết nói.
Bà chưa từng học đại học, nhưng có học tiểu học.
Cũng biết người đang làm, trời đang nhìn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Bà không tin ông xã bà cứ chết vô ích như vậy, bà cũng không tin bọn họ mệt nhọc vất vả làm việc nhiều năm như thế, mà không lấy được một đồng tiền nào.
- Ai ôi này, tôi nói với bà người đàn bà chanh chua này, còn rất kiên cường đó, bà không đi đúng không, được lắm.
Trong mắt quản lý Tạ lóe lên sắc bén, nhìn chăm chú Vương Ngọc Lan.
Người tụ tập quá nhiều, cảnh sát đến đây xử lý cũng không được, anh ta cũng không tin dê không ăn lúa mạch non.
- Các người cũng định không muốn tiền lương như bà ta nữa đúng không? Tuy Trương Thành đánh mất giấy nợ, nhưng tôi nhớ công ty chúng tôi có sổ sách, chỉ cần các người quay về làm việc, tôi đảm bảo ngày mai sẽ trả tiền công cho các người, ầm ĩ ở trong này, đợi ăn không khí đi.
Những lời này vừa nói ra, có mấy người nông dân lộ vẻ do dự.
Bọn họ vào nội thành kiếm tiền, tới nơi này ầm ĩ cũng là vì Trương Thành đối với bọn họ không tệ, thực ra trong lòng từ chối đối nghịch với ông chủ.
Tạ Tam Miểu nổi giận, trong chớp mắt đám người dao động rồi.
- Chị dâu, mẹ của em bị bệnh, gọi điện thoại thúc giục em quay về, em đi trước.
Trong đó có một người đàn ông gầy yếu nói.
- Thím ba, cha cháu bảo cháu quay về một chuyến, nói trong nhà có chuyện.
Một thanh niên đỏ mặt nói.
…
Chẳng bao lâu sau, hơn 50 người chỉ còn lại hơn 20 người, một số người còn lại cũng là vì chưa tìm được lý do trong chốc lát.
Vương Ngọc Lan sửng sốt, nhóm người này đều là đồng hương của bà ta, bình thường xưng huynh gọi đệ với chồng bà ta, Tạ Tam Miểu hù dọa một câu, vậy mà rời đi nhiều như vậy.
Toàn bộ thê lương chuyển hóa thành phẫn nộ.
- Đám người các cậu, uổng phí lão Trương bất chấp nguy hiểm đòi tiền lương giúp các người, anh ấy thật sự là mắt mù, mới quen biết các người.
Vương Ngọc Lan nói như vậy, không ít người ở lại cũng tìm được lý do.
- Haizz, chị dâu, sao chị lại nói vậy, giống như chúng tôi hại chết lão Trương ấy, nếu không phải nể mặt của lão Trương, chúng tôi không tới đắc tội với quản lý Tạ đâu, nếu chị đã nói vậy, chúng tôi cũng đi đây.
Ai cũng gây khó dễ vì tiền, quản lý Tạ đều đã nói ngày mai phát tiền lương rồi, còn ngốc ở đây sẽ không lấy được một đồng nào, có tiền không lấy đợi ngồi tù sao?
Kẻ ngốc mới làm như vậy.
Người nọ khoát tay, lập tức có mấy người rời đi, chỉ còn lại thưa thớt 20 người.
Ở một bên, Tạ Tam Miểu cười âm hiểm, ngầm đắc ý.
Nhóm người này đúng là dễ lừa gạt, bảo ngày mai phát tiền lương là ngày mai phát, ngày mai nhiều lắm.
Chỉ số thông minh này, nam anh ta có thể lừa gạt tiền của bọn họ, nữ anh ta có thể lừa gạt bọn họ một ngày lên giường vài chục lần.
Hai lúa đúng là hai lúa, cũng may mắn là tên hai lúa, nếu không thì không dễ gạt rồi.
Vương Ngọc Lan thấy lại có một lượng lớn người rời đi, nước mắt ào ào rơi xuống, đau khổ giống như ăn Hoàng Liên, nhưng không có biện pháp.
- Nhóm người các cậu còn biết xấu hổ hay không, Trương ca đối xử tốt với các cậu như vậy, xảy ra chuyện cả đám đều rời đi.
Một người trẻ tuổi cầm đại chùy tức giận nói.
Trong đám mấy người sắp đi, trong đó có một người nhướn mày, cười dâm nói:
- Cậu cần thể diện nên ở lại à, ai chẳng biết cậu và bà xã lão Trương léng phéng, cuối cùng bây giờ hai người có thể ngủ với nhau một cách quang minh chính đại rồi.
Người này mới mở miệng, mặt Vương Ngọc Lan và chàng trai kia đều đỏ lên.
- Các cậu nói linh tinh gì đó?
Vương Ngọc Lan tức giận nói, hai mắt đều là nước mắt ấm ức.
Không ít người xung quanh nhao nhao lắc đầu, bày tỏ đồng tình.
Ở biệt thự trong Thịnh Thế Hào Đình đều là ông chủ lớn, loại chuyện nợ tiền lương không phát, còn ầm ĩ chết người thường xuyên xảy ra.
Lúc trước có không ít người ngăn ở cửa tiểu khu đòi công đạo, nhưng kết cục cơ bản đều thất bại, những ông chủ lớn này không sợ chuyện này.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt lóe lên lam quang, nhìn thi thể nằm trên mặt đất, lông mày nhíu lại.
Tạ Tam Miểu thấy đám người Vương Ngọc Lan đã rối loạn, cười đắc ý.
- Các người tự mình rời đi, hay là để cảnh sát mang các người đi?
Trong mắt Vương Ngọc Lan lóe lên tuyệt vọng, chỉ còn lại hơn mười người đấu với Trương gia thế nào?
Nhưng nhìn ông xã Trương Thành nằm trên mặt đất, trong mắt bà lại hiện lên quyết tâm.
- Không lấy được công đạo chúng tôi sẽ không đi.
- Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Tạ Tam Miểu hừ lạnh một tiếng.
Lúc này xe cảnh sát đi tới, hai cảnh sát một béo một gầy xuống xe, liếc mắt nhìn nơi này một cái, nhíu mày, hỏi:
- Sao lại thế này?
Tạ Tam Miểu vội vàng tới gần, nịnh nọt nói:
- Cảnh sát tiên sinh là như vầy, bọn họ là công nhân của công trường chúng tôi, không ngờ lại xảy ra sự cố, liền đến chỗ lão tổng chúng tôi đòi bồi thường, lão tổng chúng tôi đều đã đồng ý, bọn họ còn lòng tham không đáy cứ đứng ở đây, không thấy lão tổng của chúng tôi sẽ không đi.
- Là như vậy sao?
Cảnh sát béo xử lý không ít những chuyện như vậy, nhíu mày hỏi.
- Không phải, cậu ta nợ tiền lương của hơn 100 công nhân chúng tôi, ông xã tôi đi tìm bọn họ đòi, kết quả rơi từ trên lầu xuống, cảnh sát tiên sinh, cậu phải chủ trì công đạo cho chúng tôi.
Vương Ngọc Lan khóc nói.
- Bà ấy nói sai không?
Cảnh sát béo chỉ vào Vương Ngọc Lan hỏi, cảnh sát bên cạnh lại làm ghi chép.
- Tiền lương là vì chỗ tài vụ có vấn đề, mới phát muộn, tôi đã nói với bọn họ rồi, ngày mai sẽ phát tiền lương, nhưng người này chết thực sự không liên quan đến chúng tôi, ông ta uống rượu mới không cẩn thận trượt chân ngã xuống, chúng tôi đều là thương nhân tuân phủ pháp luật, sao có thể làm ra loại chuyện này.
Tạ Tam Miểu kêu oan, giống như Đậu Nga vậy.
- Cậu gạt người, ông xã tôi chưa bao giờ uống rượu ở công trường.
Vương Ngọc Lan chỉ vào Tạ Tam Miểu lạnh lùng nói.
Tạ Tam Miểu nhún vai:
- Nói không chừng là uống ở ngoài rồi đến công trường?
- Vậy sao giấy nợ có thể biến mất không thấy, chắc chắn là cậu cầm đi.
- Cảnh sát tiên sinh, anh thấy rồi đó, bọn họ xảy ra sự cố cũng trách tôi, mất giấy nợ cũng đổ cho tôi, có phải bà ta sinh con cũng do tôi hay không, chứng cứ đâu?
- Cậu!
Vương Ngọc Lan tức đến mức không nói được lời nào.
- Không có chuyện gì thì quay về đi, tôi cũng hiểu tâm tình của mọi người, nhưng không đi, tôi chỉ có thể bắt hết các người lại.
Cảnh sát béo lạnh lùng thốt lên.
Vẻ mặt Vương Ngọc Lan khiếp sợ, không ngờ sẽ thành ra như vậy, nước mắt rơi ào ào như mưa.
Bà dùng lực đẩy Trương Thành không còn hơi thở:
- Lão Trương ông tỉnh lại đi, ông nói cho tôi biết người nào hại chết ông, là ai.
Tiếng khóc thê lương, ngay cả mọi người xung quanh cũng không khỏi đau lòng.
Tạ Tam Miểu cười nói:
- Người đã chết tỉnh lại thế nào được?
Nếu Trương Thành tỉnh dậy anh ta sẽ sợ, nhưng người chết tỉnh thế nào được?
Vương Ngọc Lan khóc một lát, bỗng nhiên nhìn về phía cửa lớn tiểu khu, trong mắt hiện lên quyết tâm.
Cảnh sát mặc kệ, đồng hương cũng không quản, không bằng chết đi thì hơn.
Lúc này một giọng nói bình tĩnh truyền đến.
- Có tôi ở đây, có thể làm ông ta tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT