Học Bá Xuyên Qua

Chương 6


6 tháng


😘😘😘😘😘

Thứ sáu hàng tuần đều diễn ra hoạt động câu lạc bộ , mỗi một học sinh đều bị ép đăng ký ít nhất một hạng mục, tôi phát hiện Tôn Thư Nghi thật sự rất hỏi chấm khi đăng kí clb biện luận, chẳng lẽ cô ấy không ý thức được điểm yếu của bản thân sao?

Khi tôi đến câu lạc bộ tôi mới biết vì sao cô nàng to gan đến như vậy, Tiêu Lãnh ngồi ngay ngắn ở một góc gần cửa sổ, đang cúi đầu đọc sách, cậu ta là người đến đầu tiên. Ngón tay thon dài lật từng trang sách, rất tao nhã lịch sự. 

Lúc tôi bước vào, cậu ta ngước mắt lên nhìn một cái sau đó không để ý đến tôi nữa.

Lúc này Tống Tiểu Cửu cũng bị một đám người vây quanh vừa cười vừa nói đi vào clb, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lãnh.

Tiêu Lãnh mỉm cười sủng nịnh xoa đầu của cô ta.

Thật dịu dàng, như ánh trắng.

Nhưng đó chỉ là ánh trăng thuộc về Tống Tiểu Cửu.

Ánh mắt Tống Tiểu Cửu liếc về phía tôi, khiêu khích nâng cằm.

Tôi nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Bên cạnh lục tục có người ngồi xuống, thầy hướng dẫn cũng đúng giờ xuất hiện, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm tinh xảo, thấy chúng tôi tự giác chia làm hai bên, bất đắc dĩ thở dài.

”Mỗi lần đều như vậy? Có phải có chút nhàm chán hay không? Thực lực chênh lệch như vậy không khỏi quá lớn đi, nếu không Tiểu Cửu em đi sang đội bên này đi?” 

Không đợi Tống Tiểu Cửu mở miệng, phía sau tôi đã có mấy học sinh cá biệt tặc lưỡi mở miệng đáp rồi: “Không cần, như vậy chúng em mới có thể chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày, biết đâu được sẽ có một ngày nào đó chúng em sẽ thắng thì sao!”

Một tràng tiếng phì cười nhạo của đội Tống Tiểu Cửu vang lên không chút e dè khiến nam sinh vừa nói xấu hổ đến đỏ mặt.

Tôi quay đầu hỏi cậu ta: “Bạn học, cậu biện luận thế nào?”

Cậu ta ôm đầu: "Ở lớp học có học sơ qua.” 

Lúc này bỗng cô giáo hỏi: “Ai muốn chơi không?”

Tiêu Lãnh cùng Tống Tiểu Cửu đồng thời giơ tay, còn có hai nam sinh lớp trọng điểm nữa. 

Tổ hợp này thật sự rất mạnh, phản biện đội nhóm này đúng là áp lực không nhỏ, các bạn học cố lên. Việc biện luận này đối với sự phát triển của các cậu rất có ích đó nha.

Ngược lại là đội nhóm bên này của tôi, người đùn người đẩy mãi mới có ba nam sinh đi lên, còn thiếu một người nữa.

Cô giáo vẫn còn đang động viên: “Đây là đề tài đã giúp đội biện luận đại học Thanh Hoa giành được quán quân cuộc thi biện luận sinh viên quốc tế, tôi cũng muốn xem khả năng biện luận của các em.”

Sau khi động viên mệt mỏi không được cô giáo bắt đầu có chút mất kiên nhẫn: “Thua cũng không sao cả, quan trọng là có tham gia nha!”

Lúc này, tôi mới ngước lên nhìn chủ đề tranh luận được trình chiếu trên PPT chính là đề tài mà tôi đã từng đại diện cho trường học tham gia.

Còn nhớ rõ tiếng vỗ tay như sấm dậy của ngày hôm đó, tôi và các đồng đội đã đánh một trận thắng oanh liệt.

Khán giả la hét tên của chúng tôi và cười rạng rỡ. Còn cùng chúng tôi chụp ảnh chung ở giữa sân khấu.

Lúc đó thật tốt, tôi cho rằng năm tháng thanh xuân như vậy sẽ còn kéo dài mãi. Nhưng bây giờ có lẽ họ đã quên luôn tôi là ai rồi. 

Tôi không do dự đứng lên, đi tới bên cạnh đứng cùng ba nam sinh.

Phía dưới thì thầm: “Cô ta là ai?” 

“Hình như là lớp 10...”

”Thành tích thế nào?”

“Cực kì tệ, quên đi quên đi hôm nay lại bị đội kia treo lên đánh cho sưng mặt rồi...”

Tôi và Tiêu Lãnh liếc mắt nhìn nhau. Cậu ta nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy tôi không biết tự lượng sức mình.

Tôi không hề lộ ra biểu tình gì cả, ít nhất không hề giống như Tôn Thư Nghi sẽ vì lấy lòng cậu ta mà cười.

Tôi nhìn cậu ta cực kì lạnh nhạt.

Giống như là người thợ săn chuyên nghiệp ngắm nhìn ước lượng đánh giả con mồi, phán đoán con mồi rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, nên dùng răng, hay là dùng dao.

Cuộc biện luận kéo dài có chút lâu, mười phút đầu, tất cả mọi người còn cảm thấy đây là một trận quyết đấu không cân sức chẳng có gì hồi hộp.

Chúng tôi đơn giản tự giới thiệu bản thân trước sau đó ba nam sinh bên cạnh đều không nhịn được vuốt mồ hôi lạnh: “Xong rồi, xong rồi, đang yên đang lành, rốt cuộc tại sao phải đi lên..."

Tôi đứng một bên xem qua tư liệu trong tay bọn họ, sau đó nói: "Yên tâm, xem của tôi đi, các cậu cứ căn cứ vào những gì tôi viết mà nói.” 

Càng về sau, tôi càng ép cho Tiêu lãnh không có nổi một giây để thở, từng bước chặt đứt dẫn chứng biện luận của cậu ta.

Cậu ta rốt cục bắt đầu lộ ra sơ hở.

Ta nhìn trán cậu ta lấm thấm mồ hôi lạnh, tay viết chữ cũng có chút run rẩy, lại nhìn sang đồng đội của tôi đang nói đến mức đối phương không kịp há miệng. 

Tống Tiểu Cửu cũng gần như không nói nổi cái gì ra hồn, toàn bộ quá trình yên tĩnh như không hề tham gia cuộc biện luận này vậy.

Tôi học biện luận ba năm, hai năm đại học đều tham gia thi biện luận quốc tế dành cho sinh viên, so với một người nghiệp dư như cô ta, chỉ động ngón tay cũng đủ đè cô ta đến không thở được rồi. 

Tôi còn cố tình mượn chút điển tích điển cố để tỏ ra là người có học vấn cao thâm, khi tôi nói lời kết thúc cho bài biện luận của mình thì toàn trường đã lặng ngắt như tờ. 

Cuối cùng không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, toàn bộ clb đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nhìn bằng mắt thường cũng biết đội nào dành chiến thắng.

Đội bên chúng tôi từ trước tới giờ đều chưa từng chiến thắng, toàn bị đội bên kia tổng sỉ vả, giờ phút này hưng phấn đến mức đứng lên vỗ tay đến mức lòng bàn tay ẩn ẩn đỏ. 

Mấy thanh niên bên cạnh nhìn tôi nói: “ Bạn học Tôn, cậu thật sự quá trâu bò! Tôi cũng nhờ cậu mà hưởng chút vinh quang tuyệt vời hahaha!"

Ta vỗ vỗ bả vai hắn: "Cậu cũng rất tuyệt, lâm nguy không sợ, biện luận cần nhất chính là sự tự tin như vậy.”

Cô giáo cũng đi tới trước mặt tôi: “Bạn họcTôn Thư Nghi, em thật sự quá tuyệt vời! Lúc trước nhìn em im im, thật sự là không nghĩ tới!”

“Cám ơn cô.” 

”Phong cách của em rất giống với biện thủ giỏi nhất đại học Thanh Hoa, đặc biệt bình tĩnh nhưng lại có gai, rất lợi hại.” 

Tôi ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi: "Thưa cô, cô còn nhớ rõ tên của cô ấy không?” 

”Nhớ rõ, tên là Lâm My, một cô gái rất tài năng nhưng đáng tiếc..” 

Tôi cố gắng khống chế vẻ mặt hỏi: “Tại sao lại đáng tiếc ạ?”

”Cô bé ấy đã mất rồi, hình như là trong một vụ nổ.” 

Lúc này chuông tan học vang lên, tôi vừa quay đầu, phát hiện Chu Diệp Phi đã ghé vào bệ cửa sổ chờ, hôm nay còn bày đặt mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Tôi vừa đi qua đã bị người ta gọi lại.

”Tôn Thư Nghi.” 

Sắc mặt Tiêu Lãnh có chút tái nhợt, lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt mệt mỏi: “Cậu rốt cuộc là vì sao nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy?” 

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta đáp: "Tại sao à? Bại tướng dưới tay tôi, không có tư cách hỏi tại sao.” 

”Tôn Thư Nghi, cậu thật sự cho rằng bản thân rất lợi hại sao?” 

Tống Tiểu Cửu đứng chắn ở trước người Tiêu Lãnh, đôi mắt xinh đẹp của cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới một chút: “Cũng không biết là ai, gian lận thi tháng được mời phụ huynh nhỉ?”

Tôi cười cười, "Tiêu Lãnh, cậu cũng cảm thấy là tôi gian lận sao? Tôi ngồi ở vị trí đầu tiên, bị giám sát ngay dưới mí mắt của lão sư, nếu có thể gian lận thì đã sớm bị bắt được rồi.” 

Cuối cùng lại lạnh lùng nói: “Chẳng phải là vì sợ hãi nên mới muốn gán tội gian lận cho người khác hay sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổng điểm của tôi cao hơn cậu hai mươi điểm?”

Cậu ta nhíu mày, giống như thật sự bị tôi chọc giận.

”Tôn Thư Nghi, muốn nói gì thì dùng thành tích để nói, tại sao tôi phải sợ cậu chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ lên của cậu ta, nhìn ra sự khẩn trương trong ánh mắt. 

“Cậu đương nhiên không sợ, nhưng tôi nói cho cậu biết, không cần lo lắng, sau này mỗi một lần thi, tôi đều sẽ đem cậu dẫm ở dưới chân.” 

Tôi gằn từng chữ nói: "Danh tiếng thủ khoa của trường của cậu cũng chỉ tồn tại lúc này nữa thôi, sau này chỉ cần tôi còn ở đây cậu với cái ghế thủ khoa còn lâu mới thuộc về nhau.” 

Cậu ta nhất thời nghẹn lời, ngược lại Tống Tiểu Cửu lại mỉa mai nói:

“Tôn Thư Nghi, cô có biết hiện tại cô không khác gì một thằng hề không, kẻ ở dưới đáy như cậu có tư cách gì mà nói với người đứng đầu những lời này hả?”

Cô ta nhếch môi cười lạnh, nhưng rất nhanh nụ cười cũng cứng lại ở trên mặt. Ánh mắt dừng lại ở phía sau lưng tôi.” 

”Các người đang nói cái gì vậy?"

Thiếu niên khoác tay lên bả vai của tôi, cúi người nhìn về phía Tống Tiểu Cửu.

“Còn có bạn học Tống à, cậu cũng cùng Tiêu đại học bá ở cùng một chỗ rồi tại sao vẫn còn chạy theo tôi mỗi ngày vậy?”

Sắc mặt Tống Tiểu Cửu trắng bệch, sốt ruột giải thích với Tiêu Lãnh, nhưng cậu ta lại kéo tay cô ấy, rời khỏi câu lạc bộ.

”Cậu thích cậu ta như vậy? "

Chu Diên Phi thản nhiên rút tay lại đút hai tay vào túi quần đáp: "Bình thường .” 

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, "Ừ, đúng là rất bình thường.” 

”Nếu không, cậu thích tôi đi.” 

Giọng nói của cậu ta thản nhiên như chỉ đang chào hàng sản phẩm giảm giá thôi vậy, dường như đang có ý thăm dò tôi. 

Lúc này ngoài cửa có mấy nam sinh vỗ bóng rổ đi qua, thấy Chu Diên Phi liền gọi: "Phi Phi, đi mau, hôm nay chúng ta giao chiến với lớp trọng điểm đó.” 

Bọn họ đi qua một cái cửa sổ mới nhìn thấy tôi, cả đám ngây ra, cậu bạn dẫn đầu chậm chạp gãi đầu thăm dò: “Phi ca, tôi có phải hay không làm phiền cậu thổ lộ với bạn gái rồi?”

Chu Diên Phi ném một ánh mắt đã biết thừa rồi còn hỏi qua, người nọ ngậm miệng, từng bước rón rén rời đi.

Tôi có chút không biết phải làm thế nào, kinh nghiệm đối với những chuyện kiểu này hoàn toàn là một trang giấy trắng: “Cậu sẽ không vì thổ lộ mà đặc biệt mặc đồng phục đến trường chứ?”

"Không phải cậu thích học sinh đơn thuần sạch sẽ một chút sao?" Cậu ta kéo kéo khóa kéo.

Tôi nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của cậu ta, nhịn không được nở một nụ cười, cậu ta liền bóp mặt tôi: "Không được cười, nói, có đáp ứng hay không?".

Tôi lắc đầu: "Chu Diên Phi, tôi không có ý này. Bây giờ tôi chỉ muốn…” 

Lời còn chưa nói xong, âm thanh của chủ nhiệm giáo dục đã xuất hiện ở cửa với giọng nói nghiêm nghị: “Ai còn ở đằng đó, sao chưa về?”

Chu Diên Phi kéo tay tôi bỏ chạy, tôi nhìn cây thánh giá màu bạc kia nảy lên nảy xuống theo mỗi bước chạy của cậu ta. 

Cậu ta thường thường quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi không khỏi nghĩ đến cậu ta thật sự chỉ một vị khách qua đường trong cuộc đời dài đằng đẵng này của tôi thôi sao, nếu như đã là khách qua đường, vậy tại sao có thể sáng chói đến như vậy?

¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶

 

 

“Các em học sinh thân mến, kế tiếp chính là kỳ thi giữa kỳ, bốn thành phố sẽ tiến hành thi chung, lần thi này vô cùng quan trọng với thành phố của chúng ta, lần thi này cũng là cơ hội để các em thể hiện ra tiềm năng của mình, cho nên các em nhất định phải dốc toàn lực ôn tập, cùng tạo ra những thành tích thật tuyệt vời, vinh quang sau này chính là của các em...”

Tôi đứng trên sân lớn như vậy, nghe tiếng khích lệ truyền đến liền có cảm giác muốn ngủ.

“Tiếp theo, thầy xin mời bạn học Tiêu Lãnh đại diện cho học sinh giỏi toàn trường lên phát biểu.” 

Tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả nữ sinh bắt đầu kích động: “Tiêu Lãnh đẹp trai quá...”

“Nếu như cầu ta có thể kèm thêm cho tôi thì Thanh Hoa bà đây cũng đỗ!”

“Làm sao có thể có người hoàn mỹ như vậy cơ chứ!”

Tôi nhìn Tiêu Lãnh mặc đồng phục học sinh, cậu ta đứng dưới ánh mặt trời, một góc áo sơ mi trắng bị gió thổi lên, đôi mắt trong veo kia, kiên định nhìn về phía trước.

Khi cậu ta nói xong, Tống Tiểu Cửu đứng phía sau liền tiến lên một bước, trao cho cậu ta học bổng của hiệu trưởng.

Bọn họ đứng ở nơi đó, đẹp đến chói mắt.

Nhưng thanh xuân rực rỡ như vậy không chỉ mình bọn họ có được, tất cả các sinh mệnh nhỏ bé dù là đến từ trong bụi bậm, cũng có thể rực rỡ nhiệt liệt như vậy.

Tôi may mắn có được thanh xuân lần thứ hai.

Hôm ở clb biện luận quay về, tôi đã lên mạng kiếm thông tin về Lâm My, ngoại hình hoàn toàn trùng khớp với đống kí ức mơ hồ của tôi.

Đôi mắt dài nhỏ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mái tóc ngắn đến vai đen nhánh.

Vào một đêm hè của hai năm trước tôi đã chết trong một vụ nổ lớn ở khu dân cư.

Biển lửa đỏ rực trong ký ức đã được giải thích. Nhưng rõ ràng trong ánh lửa bập bùng, tôi còn nghe được cả những tiếng cười điên cuồng.

Nhưng mỗi lần ta muốn nhìn cho rõ ràng, thì đầu sẽ đau như muốn nứt ra.

Vì thế buổi tối, tôi không về nhà, mà lại đi tiệm net.

Lần này tôi đi để chơi game.

Từ Kiệt ở lớp trọng điển nói đã chuẩn bị cho tôi một túi lớn ô mai mà tôi rất thích ăn, còn mở sẵn máy chờ tôi nữa. 

Đến nơi rồi tôi mới biết đám học sinh lớp trong điểm đang cá cược một trò chơi, tất cả học sinh đều phải làm một sấp đề thi môn khoa học tự nhiên của kì thi tuyển sinh năm ngoái, làm không được phải gọi tất cả những người khác là papa.

Lúc tôi bước vào tiệm net, thì quán không có một bóng người, Từ Kiệt đã bao trọn nơi này.

Tôi đi vào rất sâu, thấy mấy nam sinh cao thấp không đồng đều, mập gầy đủ cả đang chờ tôi.

”Đây là đại ca của tao, Tôn Thư Nghi của Bát Trung! Thần vật lý của tao! Mọi người hoan nghênh!” 

Đám người kia nhìn thấy tôi, còn muốn bắt tay tôi, bị Từ Kiệt ngăn cản: "Dù sao người ta cũng là nữ sinh, chú ý một chút.” 

Một đán trạch nam nhìn tôi như nhìn đấng cứu thế...... Có chút nhớ ngẩn.

Bọn họ từng người tự giới thiệu, có mấy cái tên rất quen tai, hình như là thuộc top đầu trong bảng xếp hạng toàn thành phố, ở cuối kỳ học kỳ trước Từ Kiệt xếp thứ năm toàn thành phố, trong số người ở đây hình như có mấy người còn xếp hạng trước Từ Kiệt nữa…

Nhưng biết sao bây giờ lễ vật cũng đã nhận tôi không thể không ra tay được.

Phần quan trọng nhất của bài thi ngoại trừ có một nam sinh mập mạp đọc nhầm một điều kiện nên đành phải gọi papa một vòng, thì những người khác đều không làm sao cả.

Tôi lấy ra một quả dâu tây tươi đỏ mọng cắn một miếng, vị chua ngọt ngập tràn khoang miệng.

”Tôn Thư Nghi!”

Lúc tôi còn đang hưởng thụ mỹ vị, liền có hai bàn tay đặt lên vai tôi hại tôi giật mình, dâu tây trong tay rơi xuống đất.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Chu Diên Phi phồng má tức giận. 

”Làm sao?” 

“Tôi con mẹ nó ở cổng trường chờ cậu đến tận giờ này, cậu lại lén lút sau lưng tôi cùng một đám đàn ông con trai chơi game?”

Ồ. Phải...... Tôi trực tiếp ngồi xe đên đây nên quên mất…

Ngày hôm qua đã nói là sẽ cùng cậu ta đi mua đĩa CD trò chơi mới.

Vì thế tôi tạm biệt anh em trong tiệm net, lúc đi ra cửa chính, tôi thấy có một bóng dáng từ một lớp bổ túc ra, là Tiêu Lãnh cậu ta đi rất vội vàng, hình như là vừa tan học đã rời đi.

Trên tay còn cầm một cái bánh mì, sốt ruột ăn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng thất thố của cậu ta.

Cậu ta ở trong trường học, là một thiếu niênnhẹ nhàng không ai có thể khiến cậu ta suy sụp, tất cả mọi người đều nói chẳng qua là cậu ta có bộ óc thông minh thôi.

Thì ra là cậu ta cũng rất cố gắng.

Chu Diên Phi vẫn rất tức giận, chỉ băng băng đi phía trước.

Tôi lại nghĩ đến vụ nổ.

Tôi không nhớ mình có người thân bạn bè hay không, cái gì cũng không nhớ rõ, thời gian kéo dài càng lâu, ký ức ban đầu của tôi sẽ ngày càng mơ hồ. 

Ta cúi đầu đi rất chậm, bỗng nhiên đụng phải lồng ngực rắn chắc của Chu Diên Phi.

Cậu ta cau mày, nhe răng giả bộ hung dữ nói với tôi: “Tôn Thư Nghi, lúc ở cùng một chỗ với tôi cậu có thể đừng nghĩ về nam sinh khác được không hả?”

”Ừ.” Tôi mơ màng đáp bừa.

”Tôn Thư Nghi, cậu thật sự khiến tôi rất tức giận.” 

Tôi không hiểu: "Tại sao?” 

Cậu ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên nắm lấy bả vai tôi, rất nghiêm túc nói: “Em đừng nói với anh là em đã quên, anh nói thích em, có thể làm bạn gái của anh hay không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta trong chốc lát, cười ha ha: "Em trai nhỏ à, cậu đừng có nói lung tung nữa haha.” 

”Ai là em trai nhỏ của em hả? Ông đây rõ ràng lớn hơn em.” 

”Vậy cậu tại sao lại thích tôi? Tôi lớn lên cũng chỉ như vậy, tính cách cũng không tốt, bọn họ còn đều nói ta là đồ dại trai."

Ta bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

Tôi nhìn khuôn mặt có chút kích động của cậu ta, dường như đây là lần đầu tiên Chu Diên Phi bị hỏi như vậy nên cậu ta ngây ra nhìn có chút đáng yêu. 

Tôi không nỡ nặng lời nhưng từ chối là điều không tránh khỏi, tôi bình tĩnh xé túi sữa ra uống một ngụm: "Tôi không yêu đương, tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm.” 

12.

Tiết đầu tiên là tiết toán. 

Vì còn một tuần nữa là đến kỳ thi chung, mọi người đã bắt đầu gấp gáp ôn tập.

Thầy giáo dạy toán chỉ vào ví dụ hình chiếu trên bảng trắng: "Đây là một đề dạng áp trục, rất cơ bản, tôi có sửa độ khó lên cao một chút, tôi cho các em thời gian mười phút xem đề một chút, lát nữa mời một bạn học lên giải bài.” 

Tôi nhìn đề bài, là một đề mục kết hợp giữa tập hợp và dãy số.

Làm theo phương pháp truyền thống thì vô cùng rườm rà, nhưng không phải không có biện pháp đơn giản.

Sau 10 phút, tôi giơ tay lên.

Thầy giáo ngay từ đầu đã làm bộ như không thấy, nhưng chờ mãi cũng không có người khác giơ tay, còn rất "tốt bụng" nhắc nhở: “Tôn Thư Nghi giơ tay rồi.”

Thầy giáo dạy toán không thể không mời tôi lên bảng, còn cố chấp nói: "Các bạn vỗ tay khích lệ dũng khí của Tôn Thư Nghi một chút.” 

Vài tiếng vỗ thưa thớt vang lên.

“Ây cô ta cố chấp đi lên làm gì không biết, thật sự cho rằng đi lên vẽ lung tung vài cái là xong à?”

Nữ sinh tóc ngắn tên là Ngô Tình, còn không ngừng kiểm tra tính toán nói: "Cô ta gần đây rất kỳ quái, trước kia cả ngày không nói chuyện câu nào lúc nào cũng âm u, hiện tại cái gì cũng phải tranh giành một chút.” 

“Dù là như thế thì toán học đâu phải môn học có thể làm bậy làm bạ được chứ...”

Tôi cầm phấn lên bắt đầu với các bước, vừa viết vừa giải thích.

"Bước đầu tiên, ta biết 2 + 4= 6... (p) bằng 5..." Ý đầu tiên rất đơn giản, gần như là chỉ cần 1 giây để giải.

“Câu cơ bản đầu tiên ai mà chẳng biết làn, khỏi lằng nhằng nữa giải ý thứ hai đi.”

Vốn dĩ phía dưới còn đang hăng say thảo luận, bỗng nhiên dần dần yên tĩnh lại.

Phó bí thư có chút không thể tin nói: “Ngô Tình cậu xem... cô ta hình như làm đúng rồi...”

”Làm sao cậu biết? "Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên bảng.

“Tôi từng xem qua dạng biến thể này ở trên mạng một lần, cảm giác bước giải thực sự không sai!”

”Xì, vậy thì khẳng định là cô ta cũng đã xem qua ở trên mạng rồi.” 

”Có thể, nhưng là trên mạng thật sự không có cái đề này, cái này là do một nam sinh cải biên, gửi cho tôi xem qua nhưng tôi không làm ra đáp án, cô ta giống như trở nên…” 

Thông minh rồi...…

Nữ sinh mặc dù nói như vậy nhưng lại buông bút xuống, bắt đầu tỉ mỉ xem sách cùng trình tự bước giải của tôi,còn không quên nói: “Cô ta không phải là một người quái gở, già mồm cãi láo, không biết tự lượng sức mình thích đi chọc vào tổ ong vò vẽ hả?”

“Thật ra tôi cảm thấy cô ta hiện tại cũng có chút xinh đẹp, cậu nhìn cô ta xem, tự tin như vậy."

"Cút, một người bị cô ta đá ngã lại còn thích người ta, cậu có máu M thích tự ngược à?"  

Nhưng vừa nói xong, cô ta bỗng nhiên thở dài một tiếng, giống như tất cả những người đang nhìn tôi giải thích, bỗng nhiên hiểu ra.

”Thì ra là như vậy, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ."

Ngô Thanh cắn răng lẩm bẩm: " Ngu muốn chết.” 

Lúc tôi giải thích xong, giáo viên toán nhìn tôi nửa ngày, sau đó hết sức xấu hổ giơ ngón tay cái cho tôi: “Xem ra bạn học Tôn Thư Nghi thật sự quyết tâm học rồi, đáp án hoàn toàn chính xác, lớp trọng điểm cũng phải nhờ tôi lấy dẫn chứng mới có thể làm được đề mục này.”

Tôi trở lại chỗ ngồi, Phó bí thư đột nhiên nghiêng đầu hỏi tôi một số câu hỏi nhỏ, thái độ vô cùng khiêm tốn lễ độ.

Tôi nhìn mặt cậu ta, thật khó để tưởng tượng cậu ta đã từng miệt thị tôi không khác gì loài vi khuẩn ghê tởm.

Tôi ném cho cậu ta các bước giải và làm việc của mình không thèm quan tâm đến nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play