Học Bá Xuyên Qua

Chương 5


6 tháng


”Này, cậu tên là gì?”

Khi Chu Diên Phi đuổi theo tôi, tôi đang suy nghĩ, làm sao trở lại nơi ở cũ của tôi và tìm ra nguyên nhân cái chết bất đắc kì tử của tôi ở kiếp trước.

Tôi chỉ nhớ là bản thân bị vây khốn trong biển lửa không thể chạy thoát, nhưng biển lửa đó ở đâu thì lại không nhớ.

”Cậu gan to thật đấy, trước mặt chủ nhiệm không run, không sợ hãi, trừ tôi ra cậu mới là người thứ hai thôi đấy.” 

”Quá khen! Không lợi hại bằng cậu được. " Tôi cũng không ngại gai góc với cậu ta luôn. 

“Sao cậu lại nói chuyện lạnh lùng như vậy?” 

”Bởi vì tôi cảm thấy cậu thật phiền phức.” 

Cậu ta bỗng nhiên kéo cổ áo tôi, tôi lùi lại hai bước, một chiếc xe moto gào thét vụt qua khiến tim tôi suýt tí nữa thì đình công.

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, nói một câu cám ơn.

”Nếu như cậu thật lòng muốn cảm ơn thì, giúp tôi viết bản kiểm điểm đi.” 

Cậu ta đưa giấy bút cho tôi: "Viết đi nhé, tôi đi chơi bóng đây.” 

Tôi mỉm cười trả giấy bút lại cho cậu ta: "Kiểm điểm còn cần người khác viết hộ, cậu què tay hay cụt chân hả?" Nói xong liền quay đầu đi thẳng. 

Lúc ở rẽ ở cầu thang tôi liền đụng phải Tiêu Lãnh.

Cậu ta lẳng lặng đứng tựa ở nơi đó, ánh mặt trời chiếu ở trên mặt, đẹp trai đến mức tim tôi đập loạn nhịp. 

Nếu như nói Chu Diên Phi là mẫu nam sinh đẹp trai theo kiểu cá tính lưu manh đúng chuẩn gu của nữ sinh cấp ba thì Tiêu Lãnh có thể nói là... vô cùng sạch sẽ, thanh lãnh đúng chuẩn giáo bá, đến mức bà chị lớn tuổi như tôi cũng rung rinh rồi. 

 

Bất quá, cậu ta thật sự rất lạnh lùng.

Còn có ánh mắt mang hàm ý cảnh cáo ngày hôm qua nữa nó khiến cho da gà da vịt gai ốc của tôi nổi khắp người. 

“Tôn Thư Nghi.”

Lúc tôi đi qua cậu ta, cậu ta lại gọi tôi, không ngờ đến nhất là giọng cậu ta rất có từ tính, trầm trầm nghe rất hay.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái xoay người lại.

”Tại sao lại nhét đinh răm vào giày của Tống Tiểu Cửu?”

Cậu ta cao hơn tôi nên từ ánh mắt lạnh nhạt cùng chiều cao chênh lệch của chúng tôi khiến tôi có cảm giác cậu ta đang nhìn một kẻ bề dưới.

Tôi ngây ngẩn cả người đầu óc chưa kịp nhảy số thì cậu ta lại lạnh lùng nói: “Tôi không thích cậu. Vây nên cậu đừng có làm hại người vô tội.” 

Tôi bị chọc tức tới mức bật cười, trường học này này không có một người nào là bình thường cả.

Tôi bước tới gần hơn nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới: "Cậu là học sinh đứng đầu khối?” 

“Thì sao?” 

"Lần sau,…” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nghiêm túc nói: “Hạng nhất sẽ là của tôi.” 

Cậu ta nhếch miệng cười như thể nghe được một câu nói vô cùng buồn cười: “Tôn Thư Nghi, cậu muốn làm cái gì vậy hả?” 

Ta cười nhìn cậu ta: “Cậu nghe không hiểu sao?”

Tôi nhớ tới nguyên chủ có viết trong nhật ký rằng cậu ta tốt biết bao, xinh đẹp như hoa trên núi cao, lại sạch sẽ như tuyết trắng mùa xuân.

Cậu ta nhìn tôi giống như thể tôi là bùn đất như thể tôi có thể vấy bẩn cậu ta vậy: “Cậu muốn khiêu khích để thu hút sự chú ý của tôi? Tôi không thích cậu, cậu nghe không hiểu sao? Cậu tỏ tình với tôi thì tôi nhất định phải đồng ý à?”

 

Cậu ta lui ra phía sau: "Huống hồ, đứng đầu khối? Lời này chính cậu còn chẳng tin chứ nói gì…” 

Cậu ta cười lạnh một tiếng, cảm thấy tôi thực ra chỉ đang nói đùa.

”Đừng tưởng rằng chúng ta từng quen nhau khi còn nhỏ là chuyện gì đó tốt đẹp lắm. Hiện tại tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì đến cậu nữa cả. Hơn nữa tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Tống Tiểu Cửu rồi.” 

”A, vậy sao? Vậy chúc cậu và Tống Tiểu Cửu trăm năm hạnh phúc,... Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu cự tuyệt một cô gái thì không có gì sai, nhưng cũng không cần phải đổ tội ác lên người cô ấy làm gì cả, không đáng mặt nam nhi.” 

Hắn lạnh mặt, con ngươi đen nhánh nhìn tôi chằm chằm: "Có người nhìn thấy là cậu làm.” 

"Người kia là cậu sao?" -Tôi vuốt một chút tóc mái: "Chẳng lẽ cậu không biết tin đồn có thể dồn một con người vô can vào chỗ chết. Hơn nữa, việc cậu thi không thắng tôi là chuyện thường tình ở huyện.”

Cậu ta tựa hồ không muốn cùng tôi nói nhảm nữa, ngữ điệu khinh thường, ngạo mạn nói:"Được, tôi đây sẽ chờ cậu tới lấy cái ghế top 1 này khỏi tay của tôi đấy. Nhưng tôi hi vọng sau này cậu không tìm Tống Tiểu Cửu gây phiền phức nữa, tôi sẽ rất ghê tởm cậu.”  

Tôi đang muốn phản bác thì một quả bóng rổ bỗng bay tới tới, tôi phản xạ có điều kiện đập cho quả bóng bay đi nhưng nó lại đập thẳng vào Tiêu Lãnh. 

Bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, theo hướng bàn tay bị bóng đập tôi liền nhìn xuống dưới cầu thang, Chu Diên Phi đang nâng cằm nhìn chúng tôi. 

Lông mày hơi cau lại, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng cà lơ phất phơ như thằng ất ơ vừa rồi.

Cây thánh giá bằng bạc trên cổ cậu ta phản chiếu ánh mặt trời sáng đến mù mắt chó.

Cậu ta từng bước một đi tới, nhìn chằm chằm Tiêu Lãnh nói: “Bạn học Tiêu nói như vậy với một cô gái có phải hay không quá thô lỗ rồi đi?”

Hai người bọn họ cao sàn sàn nhau, đều cao hơn một mét tám, lớn lên lại đều đẹp trai đến bức người, tôi có chút tò mò nếu hai người này ở trở thành một đôi thì thế nào nhỉ? 

”Không cần cậu xen vào chuyện của người khác.” 

“Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi.” 

Âm thanh trầm thấp, ánh mắt kiên định, nếu tôi là nữ sinh trung học phổ thông bình thường thì tôi cũng thích bộ dạng anh hùng cứu mĩ nhân này của cậu ta. 

Hắn nói xong liền muốn tới vỗ bả vai tôi, nhưng mà tôi đã nghiêng người một cái tránh đi, tôi trợn mắt định xưng huynh gọi đệ hay gì. 

“Được rồi đi vào lớp thôi.” 

😘😘😘😘😘

Nhưng mà mẹ nó, nguyên chủ thực sự đứng ở top 1000, ở cái trường dốt đặc cán mai này mà có thể đứng ở top 1000/1000 học sinh thì phải nói là dốt đến mức nào chứ? 

Lúc trở lại lớp học, ánh mắt của mọi người đều dán vào tôi.

Lúc đi ngang qua Phó Bí thư, cậu ta liếc xéo nhìn tôi, ghé vào trên bàn làm bộ làm tịch làm bài tập.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, không thèm nói tiếng nào.

Ngày mai bắt đầu diễn ra kỳ thi tháng, tuy rằng tôi rất nắm rất chắc, nhưng hiện tại tôi lại không biết một chút gì về thành tích của Tiêu Lãnh cả.

Tôi nhớ hình như có từng thấy qua ảnh của cậu ta được dán ở bảng thông báo trong top 5 học sinh có thành tích đứng đầu toàn thành phố thì phải. 

Vậy thì có gì đáng sợ chứ?

Lúc tan học Tạ Tuyên lại tới chờ tôi.

Cô ấy lặng lẽ hỏi: "Đinh răm trong giày của Tống Tiểu Cửu có phải thật sự là do cậu đặt không?” 

“Cô ta cởi giày lúc nào tôi còn không biết, cậu nói xem…”

Tôi mở điện thoại di động ra “Cô ta nói là tôi lại tìm đến cô ta gây rắc rối? Lần này lại định mắng mấy ngày đây?” 

Tôi không để tâm lướt một vong quanh trang chủ, một bàn tay với khớp xương rõ ràng bỗng móc mất điện thoại di động của tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Chu Diên Phi đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.

”Làm gì vậy?” 

”Cậu hỏi tôi?” 

“Nếu không thì hỏi ai, tự nhiên lại tùy tiện cướp điện thoại của tôi là có ý gì?”

Hô hấp của cậu ta dồn dập, dường như còn cười lạnh một tiếng, sau đó đánh một quyền thật mạnh vào không khí không kịp để tôi hoàn hồn liền nhanh như chớp ép tôi vào sát chân cột.

Ánh mắt phượng tức giận đến đầy sát khí: 

“Tôi ra mặt cho cậu, cậu lại coi tôi như dã thú mà chạy mất, cậu không thấy lương tâm mình đau hả?!” 

Tôi không thể nói không đau được, bèn lấy từ trong túi ra một nắm kẹo: “Nếu không, mời cậu ăn kẹo?”

Cậu ta nhìn đống kẹo tạp nham trong tay tôi, rõ ràng là tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

Nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng nhịn xuống, âm trầm nói: “Lần sau đừng để cho tôi nhìn thấy cậu bị người khác bắt nạt nữa nhớ chưa!”

Nói xong cậu ta lại giống như lần trước đụng phải tôi, vội vàng cất bước chạy đi mất.

Chạy được hai bước lại quay lại, trả lại điện thoại di động cho tôi đồng thời nhét cho tôi một hộp thuốc. 

Tôi nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, nghĩ đến vừa rồi hắn ép tôi sát như vậy, bộ mặt già của tôi cũng không nhịn được mà ngượng ngùng. 

Tạ Tuyên ở bên cạnh tôi lại liên tục hỏi: "Sao cậu quen Chu Diên Phi?” 

Ta nhìn thần sắc kỳ quái của cô ấy, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười dường như có gì đó không bình thường.

Nhưng tôi vẫn nói: "Hôm nay cậu ta bị chủ nhiệm giáo dục mắng, ông ấy còn vì tên khốn đó mà mắng lây sang tôi.” 

”A! Là như vậy à... " Mặt cô ấy nhăn như khỉ nhíu mày nói:" Thư Nghi, về sau không nên qua lại với loại người như bọn họ nữa, chúng ta không cùng tâng lớp với bọn họ sẽ chỉ bị bọn họ chơi đùa thôi.” 

Tôi nhìn thấy khớp ngón tay nắm cuốn sách đến trắng bệch của Tạ Tuyên không nói gì thêm.

😘😘😘😘😘

Về nhà vẫn là bữa ăn khuya đã được nấu sẵn, còn mẹ thì không thấy bóng dáng đâu cả.

Nói ra cũng rất buồn cười, tôi từ lúc xuyên đến bây giờ, còn chưa từng gặp qua người nhà.

Lúc làm quỷ, tôi vẫn luôn muốn nhanh chóng tìm được người có thể cho tôi mượn thân xác, để điều tra rõ chân tướng.

Thế nhưng hiện tại, khi tôi đã xuyên đến, lại không nhớ rõ nhà ở đâu, bản thân rốt cuộc là đã chết như thế nào? 

Dường như chỉ cần có tư duy tồn tại, thì bất luận thân thể như thế nào cũng đều không quan trọng vậy.

Sau khi xuyên không đến tôi mới phát hiện ra là Tôn Thư Nghi quá là thoải mái đi, không ai quản cô ấy muốn làm chuyện gì cũng dễ hơn nhiều. 

 

Khi kỳ thi tháng kết thúc, tôi đại khái có thể dự đoán được đáp án, lần này tôi đứng nhất là chuyện chắc chắn. 

Tôn Thư Nghi chọn ban vừa vặn chính là ban tôi chọn lúc trước.

Quả thật là như cá gặp nước.

Không có dạng đề nào mà tôi không biết, ngoại trừ đọc hiểu ngữ văn và viết văn không tốt lắm, thì những thứ khác đều làm xong bài thi trước giờ rung chuông.

Lúc tôi đi qua phòng học của Tiêu Lãnh, đặc biệt nhìn vào bên trong một chút. Nghe thấy cậu ta đang cùng thầy giáo thảo luận một đề toán.

Tiêu Lãnh có chút tiếc nuối nói: "Còn thiếu một điểm em không nghĩ tới.” 

”Yên tâm, đề này trường chúng ta không ai có thể làm được đâu, em cũng không cần quá để ý. Đã rất tốt rồi, tốt lắm rồi!” 

Tâm trạng tôi rất tốt, trên đường về nhà còn mua một ly trà sữa sz XL full topping.

Nhưng ngoài dự đoán chính là thời điểm công bố xếp hạng, đứng đầu vẫn là Tiêu Lãnh, còn tên của tôi, thì không thấy bóng dáng luôn.

Tôi còn tìm một chút xem tên điên Chu Nghiêm Phi thi như thế nào, cậu ta xếp hạng 224 toàn trường. 

Đúng lúc này chủ nhiệm lớp lại gọi tôi vào văn phòng.

Tôi sớm đã đoán được là sẽ như vậy mà.

Chủ nhiệm lớp uống một ngụm trà, lại nhổ ra một ngụm trà.

Ánh mắt nhỏ híp lại nhìn tôi qua cặp kính dày cộm.

”Nói đi tại sao phải gian lận?” 

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Báo cáo thầy, em không có gian lận.” 

”A... " Người đàn ông trước mặt đứng dậy bước tới gần nhìn tôi.

“Em vốn dĩ đang xếp hạng 1000/1000 bây giờ tự nhiên lại thi được top 1/1000, em còn dám nói không gian lận?”

”Thưa thầy, thầy có thể đi hỏi giám thị phòng em lúc đó xem rốt cuộc có bắt được em gian lận hay không? "

Tôi nhìn chằm chằm thầy giáo kiên định nói: "Em không gian lận.” 

“Em nói em không gian lận thì là không gian lận à? Thầy giám thị không bắt được em thì tức là em không gian lận à? Vậy em giải thích xem nếu không phải em trộm đáp án thì sao em làm được toàn bộ bài thi.”

Tôi bị chọc đến mức tức cười: "Ăn trộm đề bằng cách nào thưa thầy? Từ sáng đến tối em không phải ở trường thì là về nhà.” 

”Cái này làm sao tôi biết được.” 

”Chuyện thầy không biết. Không có bằng chứng thầy còn nói em gian lận, trộm cắp đáp án?” 

Chủ nhiệm lớp bị tôi nói đến mức thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt, chén trà nặng nề đặt lên trên bàn, nước trà còn sánh ra bàn một ít.

“Làm gì có học sinh trung học nào đến cả đề cơ bản cũng không làm được thoáng cái liền thi điểm tối đa!”

"Thưa thầy, nói chuyện thì phải có chứng cớ, em không có gian lận. Em chính là tự mình thi hạng nhất, nếu thầy không tin có thể tùy tiện cầm một đề toán bất kì tới để em làm lại, nếu em được trọn điểm…” 

Móng tay tôi đã siết chặt đến mức cắm vào lòng bàn tay nhoi nhói. 

”Hoang đường, em đã gian lận lại còn cứng đầu cãi cố, tôi sẽ gọi cho mẹ của em!” 

Thầy ta lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.

Thời điểm mẹ của Tôn Thư Nghi tới đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy, dáng người gầy gò nho nhỏ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn lại như là năm mươi tuổi.

Bà ấy gật đầu lia lịa nói xin lỗi với thầy chủ nhiệm. 

“Thư Nghi, con mau nhận sai, xin lỗi thầy giáo đi!”

Ta híp mắt, khóe mắt đỏ hoe.

Những trường hợp như thế này. Tôi còn có thể nói gì nữa?

Lần đầu tiên tôi bị ủy khuất như vậy, một lúc lâu vẫn không nói nổi một lời.

Cuối cùng tôi vẫn cam chịu nói: "Thưa thầy, em sai rồi, em không dám nữa.” 

Lúc về nhà, tôi ngồi ở ghế sau xe điện của mẹ Tôn Thư Nghi, tôi hỏi bà ấy: “ Mẹ ơi có phải mẹ cũng cảm thấy con làm sai rồi đúng không?"

Mẹ chỉ nói: “Con phải học thật tốt để sau này không phải khổ sở như mẹ là được, đúng sai không phải là vấn đề.”

Tôi nhìn bộ quần áo làm việc của siêu thị của bà ấy đã bị rách nát đến mức chắp vá tùm lum, nhẹ nhàng nói: ”Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt.” 

Cho dù không phải là vì chính mình.

Vì Tôn Thư Nghi đã nhường lại thân xác cho tôi, hay vì bất kì điều gì tôi cũng sẽ không để cho bọn họ dễ dàng bắt nạt như vậy.

😘😘😘😘😘

Ngày hôm sau đến trường, như trong dự đoán. Lúc đặt cặp sách xuống, nữ sinh tóc ngắn ngồi phía sau liền móc mỉa một câu: "Chó gian lận". 

Xem ra muốn chứng minh bản thân, thì chỉ như vậy thôi là chưa đủ. 

Khi một người vẫn luôn xếp hạng cuối cùng bỗng nhiên lại trở thành hạng nhất, ai cũng sẽ nghĩ như vậy cả thôi. 

Vì thế tôi lấy sách ngữ nghĩa ra, chuẩn bị học thuộc lòng thơ cổ một lần nữa.

Ngữ Văn của tôi không tốt, tôi đối với thơ từ cổ nghĩa cũng thật sự không sinh ra nổi một tia hứng thú nào cả.

“Thư nghi muốn bắt đầu học tập thật chăm chỉ hả?”

”Nghe nói cô ta lúc trước còn tìm Tiêu Lãnh hạ chiến thư? Cũng không biết tự lượng sức mình có mấy cân mấy lạng?”

”Người ta là vì muốn thu hút sự chú ý của nam thần, cậu thì biết cái gì?” 

Tôi không để ý tới các cô ấy, dù sao muốn phá vỡ ấn tượng rập khuôn đối với một người, chỉ nói không thì vô dụng.

Học thuộc thơ cổ xong, tôi lấy bài kiểm tra ra, câu hỏi cuối cùng môn vật lý sai một nửa, quả nhiên ngâm mình trong phòng thí nghiệm hai năm, trình độ vẫn lùi một bước.

Tôi quyết định tối nay sẽ đến tiệm net giải thêm bài thi.

Lúc trước hồi còn học trung học tôi cũng thường xuyên như vậy, có máy tính vừa có thể làm bài vừa có thể nghe nhạc, mệt mỏi còn có thể chơi hai trò chơi. Một đêm trôi qua rất nhanh.

Tôi đến một tiệm net nhìn rất đàng hoàng, tuy rằng điều kiện gia cảnh của nguyên chủ bình thường, nhưng tiền tiêu vặt không ít, mẹ Tôn Thư Nghi thực sự rất chiều chuộng cô ấy. 

Tôi nhìn ông chủ nói một tiếng bao nguyên đêm, liền đi đến góc máy khuất nhất.

Tôi lên trang web, tải xuống tất cả các bài tập toán và vật lý trong 2 năm trở lại đây, sau đó đeo tai nghe mở nhạc, bắt đầu lấy bút tính toán.

Không biết qua bao lâu, khi tôi làm xong ba bộ bài thi, đang định chơi hai ván game để thả lỏng thì….

Tai nghe bị gỡ xuống, tôi ngẩng đầu lên, thấy một đôi màu hổ phách nhìn mình chăm chú của Chu Diên Phi.

”Chu Diên Phi?" Tôi chớp chớp mắt.

”Tôn Thư Nghi, cậu tới tiệm net để làm cái này?” 

Tôi nhàn nhạt đáp: "Không có biện pháp, bại bởi Tiêu Lãnh, nên đến để bổ túc.” 

Cậu ta đi qua tôi, cúi người xuống, mắt nhìn chằm chằm mục đáp án của tôi, lại cầm lấy bút ký của tôi nhìn: "Có thể làm đúng hết cơ à?” 

Giọng nói của cậu ta ở ngay bên tai tôi.

”Ta thật sự rất tò mò người thi được hạng 200 có thể xem hiểu được hết đáp án của tôi cơ à?” 

Phía sau bỗng nhiên lại vang lên tiếng nói của một người khác: "Đây là lần đầu tiên cô làm bộ bài thi này?”

Tôi quay đầu lại và thấy đó là một nam sinh mặc áo phông in hình các nhân vật anime.

Tôi gật đầu.

Hắn cúi đầu nhìn máy của tôi nửa ngày, sau đó gọi tôi một tiếng “Đại ca!”

Yêu thương nhau quá thì cũng không cần phải như vậy chứ?

”Cô hãy cứu môn vật lý của tôi đi! "Hắn nói xong liền móc ra thẻ học sinh ra: "Tôi là Từ Kiệt lớp trọng điểm ban 1 Nhất Trung!” 

Nhất Trung trọng điểm ban 1...... Đó không phải là lớp toàn tuyển thủ được chọn ra để thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?

Nhưng nhìn cậu ta rất thành khẩn tôi bèn đồng ý.

Vì thế ở một góc tiệm net, ba học sinh vốn chuẩn bị chơi game lại bắt đầu hành trình học tập mới.

Thảo luận kịch liệt, bút múa chớp nhoáng.

Lâu lắm rồi tôi không học nhanh như vậy.

Cho đến khi Chu Diên Phi kéo cổ áo tôi và Từ Kiệt tắt màn hình máy tính nói: "Đi ăn khuya đi.” 

Tôi mới phát hiện ra bản thân đã đói đến mức không nhấc nổi chân luôn rồi.

Nhai xiên thịt nướng giòn ngọt cay cay, tôi cảm thấy mình như đang lên thiên đường.

Đã bao lâu rồi tôi không được ăn cái hương vị này, trời ơi.

Từ Kiệt vẫn còn đắm chìm ở tập đề vừa rồi, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Đại ca, hôm nay vừa gặp liền như đã thân quen, về sau có thể thường xuyên gặp cô không?" 

“Tôi thanh toán phí bao trọn đêm cho cô."

Hắn đích thật là một thiên tài, bất quá có chút không bình thường.

Tôi lắc đầu: “Tôi không chơi game...”

Lúc này Chu Diên Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Đây là nhờ tôi có mắt nhìn tốt, cậu đừng có vớ bậy vớ bạ.” 

Từ Kiệt nhìn tôi vội vàng nói: "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi!” 

Chúng tôi không nói gì nữa, Từ Kiệt gọi tài xế trong nhà đón về, Chu Diên Phi phụ trách đưa tôi về nhà.

Trên đường về, tôi nhìn đường nét góc cạnh cùng xương hàm gọn gàng của thiếu niên ở dưới ánh đèn đường: “Vì sao cậu phải cố ý thi không tốt?”

Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, thật lâu sau mới nói: "Tôi không muốn làm cho ba tôi vui vẻ.” 

Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên trời: "Hy vọng rất lớn của ông ta chính là tôi có thể vào Thanh Hoa, bởi vì nó có thể khiến cho ông ta hãnh diện, ít nhất con trai nhà giàu mới nổi có thể thi đậu Thanh Hoa, tôi không muốn để cho ông ta được như ý.” 

Tôi không nhịn được độc mồm độc miệng châm chọc nói: "Cậu tuy rằng thông minh, nhưng cũng còn lâu mới vào được Thanh Hoa.” 

”Chân một cột, cậu quá coi thường tôi rồi.” 

Tôi sớm đã tháo thạch cao rồi, sao vẫn còn gọi chân một cột nữa vậy!

”Vậy sao? Thành tích trong kỳ thi tháng vừa rôi của cậu khiến tôi hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cậu nha.” 

Cậu ta bỗng im lặng thật lâu, tôi còn tưởng rằng mình đã làm tổn thương trái tim thủy tinh của cậu ta rồi chứ, ngẩng đầu lên lại phát hiện cậu ta đang nhìn chằm chằm tôi: “Vì sao trước đó tôi chưa từng phát ra sự tồn tại của cậu nhỉ?”

Đôi mắt cậu ta nhìn tôi cực kì nóng bỏng, khi hai ánh mắt cham nhau, trong đó như có một tìm cảm gì đó mới chớm nở nhưng lại vô cùng điên cuồng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play