Học Bá Xuyên Qua

Chương 7


6 tháng


🌸🌸🌸🌸🌸

Chúc bạn đọc truyện vui vẻ. 

 

Cường độ ôn tập mấy ngày hôm nay rất lớn, 80% học sinh đều đang dốc hết sức lực, nhà trường hi vọng thành tích của học sinh khóa này của chúng tôi có thể vượt một bậc so với khóa trước.

Tôi biết cuộc thi lần này là cơ hội để tôi xoay người, lật lại thế cờ, người ra đề thi lần này nổi danh là tâm tư khó dò, cho nên tôi cũng không dám nói mình sẽ nắm chắc trăm phần trăm.

Chu Diên Phi từ sau khi bị tôi cự tuyệt, bắt đầu thường xuyên gửi tặng đồ cho tôi, hôm thì là bó dâu tây lớn, hôm thì sữa, hôm thì kẹo, còn đóng gói vô cùng tỉ mẩn đẹp mắt.

Dần dần tôi bắt đầu cảm thấy phiền, tìm đến cậu ta để nói chuyện: “Có phải tôi nói gì cậu cũng có thể đáp ứng đúng không?”

Cậu ta gật đầu.

Vì thế tôi hít sâu một hơi nói: "Vậy tôi muốn cậu lần này thi vào top 10 của khối.” 

Cậu ta ngây ngẩn cả người.

Tôi tiếp tục nói: “Lúc trước cậu nói là vì cậu tức giận cha của cậu không muốn ông ấy vui vẻ, nhưng tôi không đồng ý cách làm của cậu, cậu sống vì chính mình, không phải vì bất kỳ người nào khác, cho nên nếu cậu thật sự thích tôi, hãy chứng minh để tôi xem, cậu có thể làm được hay không.”

Ta nói xong liền đem một đống quà cậu ta tặng hôm nay nhét trả lại vào trong lòng cậu ta: "Đừng tặng cho tôi nữa, hoặc là nó sẽ bị hỏng hoặc là sẽ bị vứt, rất lãng phí.” 

Cậu ta tựa hồ bị tôi chọc cười, đưa tay lên xoa tóc tôi, tôi hơi lui về phía sau một bước: "Tôi đi học đây.”

Tay cậu ta dừng lại giữa không trung, thật lâu mới thu hồi lại.

Nhóm nói xấu tôi lúc trước đã dần dần yên tĩnh, có lẽ là bởi vì tất cả mọi người cũng đều cảm thấy không còn thú vị nữa, hoặc có lẽ là bởi vì cuộc thi sắp tới của bốn thành phố nên tâm trí không yên, không hơi sức đâu mà để ý nữa.

Ngay cả đoàn người Từ Kiệt cũng bởi vì có quá nhiều bài tập cộng thêm phụ huynh quản chế gắt gao mà mất đi tự do ra ngoài.

Một khắc khi bài thi được phát xuống, tôi cảm thấy một trận thoải mái không thể giải thích được, chủ nhiệm lớp làm giám thị, còn có máy quay phim, lúc này đây, ai cũng không thể kìm hãmđược tôi.

Thời điểm tôi viết xuống từng chữ cái và ký tự, số, công thức, tôi giống như bỗng nhiên trở lại cái ngày tôi thi đại học của hai năm trước, khi đó tôi cũng là học sinh cấp ba, cũng là như vậy, vì đi đến nơi mơ ước mà phấn đấu hết mình.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, tôi đi ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Chu Diên Phi đang tựa vào tường chờ tôi, cậu ta nói: " Tôn Thư Nghi, cậu chờ làm bạn gái tôi đi.” 

So với trước kia, giờ phút này tôi có cảm giác dường như tôi đã thật sự trở thành Tôn Thư Nghi.

Nhưng tôi cũng là Lâm My.

¶¶¶¶¶¶¶¶¶

 

 

Đang lúc học sinh đua nhau trao đổi kết quả, người khóc kẻ cười, tôi thầm tính toán các điểm số dễ bị trừ, rất tốt, nếu như không ngoài ý muốn thì vị trí top 1 đương nhiên là của tôi.

Tôi ném bút xuống, duỗi người một cách lười biếng.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đi tới vỗ vai tôi nói: "Mẹ con tới đón con về nhà, nói là bà nội con qua đời.” 

Tôi ngồi ở ghế sau xe điện của mẹ, hai người đều trầm mặc.

Mẹ rốt cục nói: "Lúc trước vốn đã chuyển biến xấu, sợ ảnh hưởng đến việc học của con, nên mẹ vẫn luôn không nói.” 

Tôi nhẹ nhàng "Vâng," một tiếng, thật ra tôi không có cảm giác. 

Bà nội của Tôn Thư Nghi đối với tôi mà nói chính là một bà lão chưa từng gặp mặt.

”Hôm nay cha con cũng tới, còn có vợ hiện tại của cha.” 

Tôi đến nơi tổ chức rồi mới phát hiện. Một đoàn người sớm đã đến, hơn nữa từ cách ăn mặc cũng không khó nhìn ra là một đám người thuộc tầng lớp trung lưu. 

Những người phụ nữ khác phần lớn ăn mặc ngăn nắp, chỉ có mẹ tôi là không kịp thay đồng phục nên vẫn mặc đồng phục của siêu thị. 

Tôi còn thấy được mấy người mặc hàm phục trung tá, và một đám học sinh mặc đồng phục nhất trung, tôi cúi đầu nhìn đồng phục trường bát trung của mình, thật đúng là không giống nhau một chút nào. 

Có người nhiệt tình đi ra chào hỏi.

“Mỹ Vân, đã lâu không thấy em, đây là Thư Nghi đúng không? Càng ngày càng xinh đẹp!”

Ngồi trên cùng một bàn, tôi nhìn thấy người "cha" kia của tôi, ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc rất vừa vặn, nhìn bộ dạng còn trẻ hơn mẹ mười mấy tuổi.

Ông ta căn bản không để ý tới tôi cùng mẹ, mà là tự mình uống rượu nói chuyện phiếm.

Tôi uống một ngụm sữa tươi của bộ đội đặc chủng, mấy học sinh trường nhất trung còn đang làm bài tập, tôi ngồi ở trên bữa tiệc, nghe bọn họ nói con mình ở trường thất trung vất vả như thế nào.

”Dì đoán là Thư Nghi không biết, Nhất Trung khổ vô cùng, mỗi ngày năm giờ rưỡi rời giường, theo dõi rất chặt, bất quá cũng may hoàn cảnh học tập tốt, toàn bộ học sinh đều hiểu bài, nên hiệu suất rất cao.” 

Một dì tóc xoăn vừa nói vừa liếc tôi.

”Đúng đúng đúng đúng, La Tâm nhà chúng ta, mỗi ngày ngủ cũng không đủ giấc, cũng may là lần trước thi được top năm mươi toàn thành phố.”

“Lần trước bọn trẻ không phát huy tốt, điểm số cũng sàn sàn ở top hai mươi, bất quá lần này bốn tỉnh tổ chúc thi chung, nghe nói là kì thi gian nan nhất trong lịch sử từ trước đến giờ?”

”Đúng đúng đúng, đề lần này thực sự rất khó, vài người nhất định sẽ thi rớt là cái chắc.” 

“Bất quá đối với trường trọng điểm như Nhất Trung thì quá đơn giản, trí thông minh cũng không phải dạng vừa, cũng không biết nhà ai có phúc khí có thể sinh ra đứa con thông minh như vậy nhỉ!”

Bọn họ vừa nói, vừa dùng một loại ánh mắt từ ái nhìn mấy học sinh đang làm bài tập, còn không quên hỏi tôi một câu: “Thư nghị trường học các con không giao bài tập sao?”

Tôi lắc đầu: "Con làm ở trường xong rồi.” 

”Vậy bài tập thật đúng là hơi ít nhỉ, quả nhiên là bát trung so với nhất trung đúng là thoải mái hơn không ít ha!"

Tôi không sợ hãi gắp một miếng thịt vịt, toàn bộ quá trình mẹ tôi cũng không lên tiếng.

Lúc này có một cậu nhóc vừa mới chơi điện thoại di động hỏi: "Cha Tôn Thư Nghi tương lai chuẩn bị thi trường nào?” 

”Cha” nâng ấm nước lên, lập tức cười nhẹ nói: "Đầu óc nó ngốc nghếch, học không được, học không được.” 

Người phụ nữ ôm chầm lấy "cha" của tôi nói: "Con trai chúng tôi bây giờ đang học lớp 6, trước đó thi được 3 điểm 90 và đứng thứ 10 trong lớp".

Ta nhìn thằng bé ở bên cạnh cô ta đang điên cuồng nhét thịt ăn kia, chắc cũng được xem là em trai của tôi nhỉ? Thằng nhóc vừa làm loạn gào ầm lên đòi về. 

Bác gái nhìn tôi xấu hổ cười cười, tôi lại nhìn ra nam sinh nghịch điện thoại đắc ý ở góc cầu thang vừa nói móc tôi nói: "Nhà chúng ta cũng là may mắn, A Lý chuẩn bị thi đại học Tô Châu, không tính là kém lắm.” 

Tô Đại là một trường học tốt, hình như tôi nhớ hồi trung học tôi có một người bạn tốt thi đến đó.

Thế là tôi nói: “Tô Đại rất tốt, nếu như điểm số không có vấn đề gì...”

”Mày biết cái gì mà nói chứ!” 

Người đàn ông kia lên tiếng nói: “Mày cũng không nhìn xem lần trước mày thi được bao nhiêu điểm, còn ở chỗ này nói cái gì Tô Đại?”

Tôi vừa định châm chọc lại thì bị mẹ kéo tay: "Được rồi, chúng ta không nói nữa.” 

"Cũng không biết cả ngày giáo dục con cái như thế nào!" Người đàn ông kia uống một ly rượu, buông lời độc địa: "Con mẹ nó mày thành như vậy…” 

Tôi cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Giáo dục như thế nào? Mẹ tôi mỗi ngày đi làm nuôi tôi, cung cấp cho tôi đi học nói giáo dục như thế nào là thế nào? Ông bình thường đến cái bóng người cũng không thấy bây giờ lại lên mặt nói chuyện, ông có tư cách đấy à?” 

Cả bàn yên tĩnh một chút, cũng bắt đầu hòa giải: "Ai nha được rồi, cha con bây giờ cũng có gia đình mới, con cũng nên hiểu chuyện, cha con cũng không dễ dàng gì.” 

Tôi không muốn náo loạn quá lớn trong tang lễ của bà nội Tôn Thư Nghi, liền ngồi xuống, thật sự là quá đau lòng cho nguyên chủ.

Tôi lại uống một chén sữa, hôm nay là ngày 20, theo như thông báo thì sẽ có kết quả thi rồi. 

Tôi nhìn chằm chằm điện thoại của mẹ tôi, không có động tĩnh.

Lúc này cô nữ sinh vốn đang cặm cụi làm bài tập cầm điện thoại cho mẹ cô nàng xem, bà ấy hình như là giáo viên dạy toán của Nhất Trung, vừa nhìn bài thi, sắc mặt lập tức biến kém rõ ràng: “Vẫn là mất điểm ở câu hỏi lớn cuối cùng mà con chưa giải ra đúng không?”

Nữ sinh kia mặt đỏ au, lúc này có một cô ngồi bên cạnh vội giảng hòa: “Các cô đừng có yêu cầu cao quá, ai mà không biết cô bé nhà cô lần trước thi tháng đều ngang hàng so với học sinh top đầu thành phố chứ?"

Sắc mặt nữ giáo viên dịu đi nói: "Cũng chỉ kém người đứng đầu trong lớp, đầu óc con gái không nhanh bằng con trai.” 

Sau đó bỗng nhiên liếc mắt nhìn điện thoại di động trước mắt: “À bản này là xếp hạng năng lực kì thi của cả bốn thành phố trong đợt thi vừa rồi, hình như là wechat đều tra được hay sao ý.” 

Mấy vị phụ huynh nghe nói vậy, lập tức cơm cũng không ăn rượu cũng không uống, bắt đầu ôm điện thoại di động tra điểm.

“Lần này bốn thành phố liên kết tổ chức thi chung hình như thành tích đứng đầu chính là thành phố chúng ta!”

”Thật hay giả? Lần trước là thành phố S! Không phải là ở đó toàn trường trọng điểm sao!” 

”Lần thi này bé cưng nhà chúng ta xếp hạng 501!" Bà dì tóc xoăn kia hưng phấn vỗ tay."965 có hi vọng rồi!” 

Nữ giáo viên dạy toán sắc mặt tối sầm: "Con thi như thế nào mà chỉ xếp hạng 64?" Chung quy là giáo viên nên cô ấy cũng không bày ra sắc mặt kém, chỉ là thấp giọng nói: “Điện thoại di động của con nộp lại cho mẹ về sau không thể dùng, hôm nay về nhà thêm làm một bộ bài thi!”

Mẹ tôi đi vệ sinh nên không biết tin tức này, tôi lấy điện thoại di động ra, cũng chuẩn bị tra một chút.

Lúc này quả nhiên bọn họ chú ý tới tôi đang tương đối yên tĩnh: “Thư Nghi lần này thi thế nào?”

”Cháu còn chưa nhập xong tin nhắn." Tôi không ngẩng đầu.

”Trượt cũng không sao, đừng mất mặt xấu hổ làm gì!” 

Cái người “cha” hờ lại bắt đầu lên tiếng, đoán chừng là sợ tôi mất mặt của lão.’

Ta không để ý tới lão ta, tiếp tục tra điểm.

Nhưng thật sự rất hỏi chấm, điện thoại di động đúng lúc này lại bị treo, điện thoại di động của Tôn Thư Nghi lưu quá nhiều thứ linh tinh.

Các phụ huynh khác lúc này đang so sánh thành tích của con mình với nhau, nói cái gì mà thi tiếng anh không tốt, toán học lần này quá khó phát huy thất thường, sau đó an ủi lẫn nhau.

[Tiếu Tiếu con cũng chia sẻ phương pháp học tập cho các chị em đi?]

Nữ sinh kia lần này xếp hạng 45, xem như là học sinh thi tốt của trường Nhất Trung, cô nàng vừa ăn sườn vừa nói: "Đầu óc ngốc nghếch thì không có biện pháp nào, trường Nhất Trung chính là tốt hơn trường Bát Trung.

Người phụ nữ bên cạnh "cha" đứng ngồi không yên, nói là muốn "em trai" của tôi dùng điện thoại di động tra điểm cho tôi.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ nhìn xem thế nào.

”Còn có một năm nữa là thi đại học rồi, xem chừng điểm số rất là kém cần gì tra, cũng dám so sánh với mấy người học ở nhất trung hay sao.” 

Tôi phục em trai hờ của Tôn Thư Nghi luôn cậu ta dùng điện thoại di động đang đánh vương giả, rất nhanh hỏi số báo danh của tôi. 

Tôi nói xong, cậu nhóc nhấn xác định: "Tôn Thư Nghi, xếp hạng thứ nhất bốn thành phố, được rồi! Tôi tiếp tục chơi đây.” 

Thanh âm thảo luận bỗng nhiên lập tức yên tĩnh lại.

“Đừng nói bừa, tra điểm cho kỹ! "Người phụ nữ kia đoạt lấy di động của cậu bé.

Cậu bé không ngừng nói: “Đúng là hạng nhất mà!”

Người phụ nữ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu...... Tôn Thư Nghi, trường trung học số 8 thành phố T…

"Cha" vốn dĩ còn đang bày ra bộ dạng thảm không nỡ nhìn, nghe bà vợ vừa nói xong, lập tức đem di động cướp đi, hai mắt dán chặt lên màn hình.

“Toán học tiếng Anh tối đa... Xếp hạng thứ nhất...”

”Cái gì hạng nhất? Biết hạng nhất là ai rồi sao? Có phải Từ Kiệt lớp trọng điểm trường Nhất Trung không? Đứa bé kia đặc biệt thông minh!” 

“Con gái tôi, Tôn Thư Nghi, xếp hạng thứ nhất!”

”Cha" lần đầu tiên nói ra những lời này, tự hào giơ điện thoại di động cho bọn họ xem.

Tất cả mọi người biểu cảm đều giống nhau, dáng vẻ không thể tin được, chiếc điện thoại di động kia được truyền tới tay tôi, tôi nhìn chiếc điện thoại kia.

Xếp hạng: 1.

Tâm tình gió êm sóng lặng, thậm chí còn bình thản nhét một miếng sườn vào miệng.

Trên bàn yên tĩnh thật lâu bỗng bắt đầu vang lên tiếng thán phục

”Quá lợi hại, cho nên lần này thi không rớt nhỉ? Trọng điểm mấy cái...…” 

“Cái gì mà thi rớt chứ, là Thư Nghi quá lợi hại... Điểm số như vậy có gì để bàn cãi nữa đâu.”

Bọn họ lại bắt đầu nhìn tôi, giống như vẫn không thể tin được người trước đây thường xuyên thi trượt, người duy nhất trong gia phả không thi đậu trường Nhất Trung, lại trở thành người đứng đầu bốn thành phố. 

“Có phải là lầm rồi không..." Tôi cảm thấy cũng có thể.

Lúc này mẹ từ nhà vệ sinh trở về, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bà, ánh mắt bà nhìn mọi người có chút khó hiểu.

“Con gái chị thi hạng nhất toàn thành phố. À không là hạng nhất kì thi chung của 4 thành phố đó!”

”Cha" hờ hưng phấn cũng hô to, kích động đến hoa chân múa tay vui sướng.

Mẹ tôi đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sốt ruột đi tới, tôi đem di động đưa cho bà, bà đi qua, nhìn chằm chằm nín thở thật lâu: “Tôn Thư Nghi, xếp hạng...”

Bà bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, giống như đang hoài nghi Tôn Thư Nghi đứng ở trước mặt bà có phải là cùng một người hay không.

Một giọt nước mắt, hai giọt mắt rơi xuống, rất nhanh bị gạt đi.

Bà ấy kích động nhảy dựng lên, cơ hồ là một tay ôm tôi vào trong lòng.

Trong số lần ít ỏi tôi và bà ấy ở chung, bà ấy vẫn luôn lẳng lặng làm việc, trầm mặc, chưa từng vui vẻ như vậy.

”Mẹ, con đã nói con chưa bao giờ gian lận.” 

“Ừm, mẹ tin... mẹ tin.”

Bầu không khí trên bàn cơm bỗng chốc lại trở nên xấu hổ, có người chua xót nói: “Lão Tôn, ông cũng quá không quân tử rồi, nữ nhi ưu tú như vậy, ông vẫn cố tình giấu diếm. Với cái năng lực này thì chắc chắn là đỗ Thanh Hoa rồi!”

“Có đâu, anh Trân anh cũng vậy, đối với chúng tôi còn nói giả thuyết Thư Nghi thi không tốt, có phải giả hay không hả?”

Ta buông đũa xuống nói: “Có người ghen tị đến sắp tức chết, còn ở chỗ này giả bộ, phải không?”

”Ngươi nói ai vậy! Như vậy là không lễ phép nha, thành tốt cũng là đồ bỏ đi!” 

Tôi cười cười: "Ai nghĩ thì chính nói người đó.” 

"Thôi đi, thôi đi, đây là làm gì vậy!" – Mẹ La Tâm bắt đầu cười.

“Tâm Tâm, con vẫn là nhìn Thư Nghi mà học tập đi!”

Cô gái kia trả lời: “Đây không phải là điểm mà con người có thể thi được.”

Mọi người thảo luận hưng phấn, dì tóc xoăn mới vừa rồi còn đắc ý bắt đầu cúi đầu ấm ức, lâu lâu lại đá một câu vô thưởng vô phạt.

Cô giáo dạy toán trường Nhất Trung kia một mực cau mày gửi tin nhắn, tôi liếc mắt thấy đối phương gửi một tấm ảnh chụp thẻ học sinh của tôi, khóe miệng cô ấy co rút, ánh mắt nhìn con gái cô ấy lạnh lẽo.

"Cha" cười đến không ngậm được miệng, lập tức phát cho tôi năm nghìn tệ tiền lì xì: “Thư nghi, đây là tiền thưởng, thích mua gì thì cứ mua!”

Tôi nhìn thấy ông ta nhanh chóng đăng lên weibo, trên đó là ảnh chụp màn hình xếp hạng thành tích của tôi kèm dòng cap: “Con gái tôi thi được hạng nhất bốn tỉnh!”

Tôi đứng dậy cầm cặp sách, không nể mặt lão, nói thẳng: “Không cần, con không cần tiền của cha, tiền này đưa cho mẹ đi, con phải về trường tự học buổi tối.” 

Còn nữa, không ai có thể đột nhiên xuất hiện, sau đó nói cho tôi biết, lão ta là cha của tôi thì tôi sẽ phải nhận lão là cha, người thân của tôi, chỉ có mẹ.

Lúc tôi đi ra cửa, chạng vạng hơi gió lướt qua mặt, ánh hoàng hôn kéo bóng dáng của tôi thật dài, tôi cúi mặt nhìn bóng hình trên mặt đường.

Không nhịn được nhếch khóe miệng một cái.

Trong khoảnh khắc này, tôi đã cho phép mình được hạnh phúc.

15.

Lúc tôi đến cổng trường thì bị Tiêu lãnh gọi giật lại.

Cậu ấy ở con phố cổ cách trường học không xa, mặc đồng phục màu xanh trắng, đang lẳng lặng nhìn tôi.

Ánh mắt cậu ta nhiễm ánh đèn đường, đường nét cũng có vẻ càng thêm dịu dàng.

”Tôn Thư Nghi.” 

Cậu ta dường như vừa mới cắt tóc, sạch sẽ và sảng khoái.

”A, chào bạn học." Tôi mỉm cười đáp lại.

”Lát nữa tan học cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.” 

Tôi lắc đầu: "Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cậu.” 

”Tôi và Tống Tiểu Cửu đã chia tay rồi." Cậu ta nhìn tôi, lần đầu tiên từ lúc quen biết đến bây giờ ánh mắt thâm thúy đó có một tia lưu luyến, nói thật, có chút buồn nôn.

”Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Tôi nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa.

”Cậu mất hứng sao?”

Cậu ta cúi thấp nhìn tôi, lông mi của cậu so với nữ sinh còn dài hơn, ở dưới mí mắt phủ một tầng bóng dáng mơ hồ.

Ta cười nhạt, nguyên chủ hẳn là thật sự rất thích Tiêu Lãnh, dẫn đến cậu ta bây giờ còn tự tin quá mức như vậy.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi buông tha cho cậu lâu rồi, đối với một người thất bại bởi tôi, tôi không có hứng thú đâu.”

16.

Lúc tôi đặt chân đến phòng học, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, Phó bí thư dẫn đầu hô: “Tôn Thư Nghi!!” 

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, bát trung thực sự không tốt lắm, thi giữa kì thường xuyên bị học sinh nhất trung chèn ép tới ngột ngạt, hiện giờ hạng nhất 4 tỉnh lại học ở bát trung khiến ai nấy đều hận không thể hất cằm lên tận trời với đám học sinh nhất trung kia.

Chủ nhiệm lớp khóe miệng nhếch đến tận mang tai luôn rồi, ông ta đứng ở trên bục giảng, lời nói kích động: "Chúng ta tám mươi năm cuối cùng cũng là có thể đào tạo một ra Kim Phượng Hoàng đấy! Tôn Thư Nghi thầy xin lỗi em, là thầy hiểu nhầm em, thầy sẽ xin hiệu trưởng khôi phục lại điểm tháng trước của em.” 

Đúng là lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

"Các bạn học sinh hãy học tập Tôn Thư Nghi, từ hạng 1000 toàn trường đến hạng nhất kì thi liên tỉnh, thật sự là một tấm gương sáng!” 

Lúc này nữ sinh tóc ngắn ngồi sau lưng chọc chọc tôi, đưa cho tôi một cây kẹo que nói: “Tôn Thư Nghi, tôi lúc trước thật sự đối với cậu có chút hiểu lầm, thật sự rất xin lỗi, về sau tôi có vấn đề có thể hỏi bài cậu không?"

"Cậu còn dám nói tôi là chó, cậu cũng vậy đi!" Phó bí thư quay đầu châm chọc nói, bị cô nàng tát một phát vào đầu.

“Nghi thức kéo cờ cuối tuần, hiệu trưởng đã chọn bạn học Tôn Thư Nghi lên diễn thuyết, mọi người đến lúc đó nhất định phải phản ứng nhiệt liệt, cô ấy là người của lớp 10 chúng ta mà!”

Nghi thức kéo cờ, tôi mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo huy hiệu đặc chế do trường học ban phát.

Đứng ở đài chủ tịch, tôi cúi xuống nhìn hơn bốn ngàn học sinh toàn trường ở phía dưới. 

Bọn họ hô tên tôi một hồi mới ngừng.

”Các bạn học, tôi là Tôn Thư Nghi lớp mười hai, có lẽ có người đã từng nghe nói qua tôi, hoặc có lẽ không có.”

Khi tôi còn là Lâm My, tôi đã từng phát biểu vô số lần, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, với tư cách là thí sinh, với tư cách là đại diện sinh viên.

Nhưng là Tôn Thư Nghi, thì đây là lần đầu tiên.

Tôi không có cách nào kiểm soát được nhịp tim của chính mình.

Trong màn mưa tiếng vỗ tay như sấm dậy, tôi nhận lấy giải thưởng hiệu trưởng trao cho tôi.

Tôi nhìn đến toàn bộ giáo viên trên bục nhận thưởng cúi đầu cảm ơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play