Hắn đã không còn phân biệt được thời gian nữa rồi...
Nhân sinh dài lê thê, trải qua vô số cuộc đời, nhìn thấy vô số sinh tử, hiểu ra thế nào là hồng trần...
Hắn không rõ đúng sai, không phân biệt được thật giả, mù quáng đến độ khiến bản thân mang đầy thương tích.
Y chẳng biết mình đã cứu vớt lấy linh hồn ấy bao nhiêu lần, đã vì nó mà hao mòn bao nhiêu linh lực? Y biết rõ đúng sai, nhưng nguyện vì hắn mà không cần phân biệt, chấp mê bất ngộ.
Mấy đời mấy kiếp trôi qua như đoá hoa tàn, thời khắc rực rỡ nhất lại là thời khắc qua nhanh nhất.
Hắn là ánh nắng chói chang, là thiếu niên kiên cường với những háo thắng và khát khao rực rỡ. Y lại là tường thành khô cứng, lạnh lẽo như băng, cuối cùng bị ánh nắng kia soi rọi đến tận tâm can.