Hàn Thiên Hinh mơ màng mở mắt, trông thấy trên đầu mình có một chùm đèn được kết từ đầu lâu trắng và hạt lưu ly xanh. Y kinh hãi, hoảng hốt chống tay xuống giường ngồi dậy.

“Hự…”

Cơ thể bị điểm trúng nguyệt đạo, tạm thời không có sức nên vừa cử động mạnh đã thấy đau. Nơi này không phải điện mà y ở. Vậy thì có thể là đâu được?

Xung quanh được bày trí quỷ dị. Có nến hỉ đỏ rực đang cháy lập loè, trên bàn còn có chút bánh quế hoa và một vò rượu Nữ Nhi Hồng. Từ rèm cửa, khăn trải bàn và cả chăn mền đều là một màu đỏ rực. Hàn Thiên Hinh nhìn xuống, một lần nữa ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đang mặc hỉ phục.

Cái quỷ gì đây?

Y làm gì đã muốn thành thân? Cơ mà… Với ai mà cả bản thân y còn không biết được?

“Tỉnh rồi à?”

Hàn Thiên Hinh nhìn ra cửa, trông thấy một nam nhân cũng mặc hỉ phục đi vào. Hắn đội mũ hỉ, tướng mạo khôi ngô còn kết một chùm hoa cưới ở trước ngực. Y nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét lẫn chút hoảng hốt lùi lại trên giường.

“Ngươi làm sao đưa ta về đây?”

Hắc Yêu kia thong thả đi đến gần rồi ngồi xuống ghế đối diện y, nhìn ngắm y. Gương mặt tuấn mỹ như ngọc hoà điền cùng mái tóc trắng bạc, kết hợp với hỉ phục đỏ càng thêm diễm lệ kinh người.

“Tân giai nhân của ta, sao lại chống quên như vậy?”

Hàn Thiên Hinh mặt lạnh nhìn hắn, sau một lúc mới nhớ ra được chuyện hắn cải trang thành Tình Ca đến điện gặp y. Hắn vậy mà có thể che đậy ma khí của mình, đường đường chính chính đến Hành Minh Tông bắt y về đây. Nếu chỉ là một quỷ hồn cấp thấp, việc dễ dàng xâm nhập vào Tiên Giới là rất khó. Huống hồ đây là đại ma đầu của Ma Giới, làm mưa làm gió lại hoành hành đã lâu.

Để hắn cải trang thành Tình Ca vào được Hành Minh Tông chỉ có hai cách. Một là có sẵn tiên thể của Tình Ca, nhập hồn vào xác thoát khỏi ma khí nhập cốt tiên. Hai là dùng dịch dung thuật, hút hết linh khí của tên tiểu tử kia. Nhưng cho dù là cách nào đi nữa, thì cũng cần đến chủ thể ngay bên cạnh.

Lẽ nào…

Hàn Thiên Hinh nhìn Hắc Yêu, mày kiếm phút chốc dựng lên lạnh lẽo.

“Tình Ca đang trong tay ngươi?”

Hắn cười, gật đầu nhìn y.

“Chính xác rồi! Giai nhân của ta quả nhiên thông minh như vậy, trông thật xứng với ta.”

“Hồ nháo! Ai là giai nhân của ngươi?”

Hàn Thiên Hinh mắng một tiếng, gương mặt kinh diễm mà sắc lạnh nhìn Hắc Yêu. Khi y rũ mắt, hàng mi cong dài lộ ra, đuôi mắt phượng dưới ánh nến điểm xuyến màu hồng xinh đẹp. Hắn nhịn không được đứng dậy, bước một bước rộng đến đưa tay nâng lấy cằm của y lên.

“Không phải ta? Lẽ nào là tên tiểu tử lần trước ngươi nôn nóng cứu ở ảo cảnh?”

“Phải hay không cũng chẳng liên quan ngươi.”

Y hất cằm mình sang một bên, không nhìn hắn. Còn tưởng sẽ chọc hắn nổi giận lên, nhưng lại không hề. Hắn từ lúc đưa y về nơi này đã rất tận tâm tận lực chuẩn bị. Nhân lúc y còn hôn mê mà cho thuộc hạ chuẩn bị trang trí phòng tân hôn, mang rượu và bánh đến để làm lễ. Hắn vậy mà có ý nghĩ, muốn thành thân với y, muốn làm ra chuyện khiến trời đất đảo lộn. Tiên và ma vốn không thể dung hoà, nay lại còn muốn kết tóc se duyên.

Quá hoang đường!

Hàn Thiên Hinh vẫn ngồi sát vào tường đá không xê dịch, nhìn Hắc Yêu băng lãnh nói.

“Thả ta ra! Nếu không ngươi cũng không có được kết cục tốt đẹp.”

Hắn nghe xong câu này của y, nhìn y trầm ngâm một lúc lâu rồi bật cười, một tràng cười quỷ dị trên gương mặt ấy. Khi hắn cười, vậy mà lại có nét giống với Bội Hoàn làm y hoa mắt. Làm sao được? Một tên đại ma đầu giang xảo, mưu mô lại xấu xa như hắn không thể nào giống với gương mặt thiếu niên sáng ngời kia được.

Hàn Thiên Hinh nhắm mắt, cố gắng trấn định mình để không nhầm lẫn, bên tai vẫn là tiếng cười kia. Hắc Yêu ngừng lại, cười khẩy một tiếng.

“Ta mà không tốt đẹp, thì đưa ngươi đi cùng. Đời này của ta chẳng cần gì nhiều, lúc hồn phi phách tán còn có giai nhân bên cạnh bầu bạn. Há chẳng phải không sợ đường xuống hoàng tuyền không còn cô đơn sao?”

Cái gì mà đưa y cùng đi xuống hoàng tuyền, không sợ cô đơn? Tên đại ma đầu này không những ngông cuồng, tự luyến, còn điên đến hết thuốc chữa. Hàn Thiên Hinh còn chưa kịp đáp lại, đã thấy hắn bất ngờ tiến đến đè y ra giường, khống chế y. Hai tay hắn siết lấy cổ tay y khoá chặt, hành động thì hung hăng nhưng ánh mắt và giọng nói thì như say đắm.

“Ta nói như vậy, có đúng không giai nhân?”

Hàn Thiên Hinh ghê tởm né tránh, rụt cổ lại không muốn hắn chạm vào mặt mình. Y nhíu mày, trạng thái hoảng loạn này càng khiến hắn thêm phấn khích.

“Cút ra!”

“Ta ngoại trừ việc không thể làm tiên ra, chỗ nào trông cũng vừa mắt hơn tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia. Ngươi vậy mà lại thích hắn à?”

Hắc Yêu kề vào tai y, liên tục nói mấy lời lẽ không hay về Bội Hoàn với y. Hắn từ lần đầu nhìn ra được sợi tơ hồng trong mắt y, đã biết tên tiểu tử kia với y quan trọng nhường nào. Nhưng một Bạch Dạ Tiên Quân lãnh đạm, lạnh lùng, khó mà thổ lộ lòng mình một cách quá lộ liễu với đệ đệ đồng môn.

“Câm miệng!”

Y lại mắng, nhưng chỉ càng làm hắn thêm hứng thú mà tiến tới, còn dùng tay nghịch tóc y.

“Ngươi biết không? Trông ngươi và hắn chẳng xứng tí nào cả!”

“Vậy ngươi thì xứng sao?”

“Xứng. Ta cmn xứng hơn hắn gấp trăm ngàn lần. Chỉ cần ta rút hết tiên cốt trên người Tình Ca, có thể trở lại làm tiên nhân rồi không phải sao?”

Hàn Thiên Hinh dùng sức vùng vẫy, kết quả cổ tay đau đến mức tê dại. Y chưa hồi phục linh lực hoàn toàn, sức yếu như cá nằm trên thớt. Nhưng nếu cứ như vậy, nằm im chỉ có thể mặc hắn làm loạn trên người. Y nhắm mắt né tránh Hắc Yêu, trên người phát ra ánh sáng trắng chói mắt hoá thành dây trói chặt hắn lại. Chút linh lực này, là y hấp thụ được từ nến túy hương mấy ngày qua, cuối cùng cũng có thể dùng đến.

“Dù ngươi có là tiên, thì cũng chỉ là một tên thối nát.”

Hàn Thiên Hinh đẩy hắn nằm sang một bên rồi đứng dậy, tay cầm lên ngực áo kéo ra, xé rách hỉ phục trở lại dáng vẻ ban đầu.

“Hỉ phục này trả ngươi. Đi mà tìm tân giai nhân xứng với mình đi!”

Y nói xong, không quên rút lại hết tiên khí mà Hắc Yêu đã lấy từ trên người Tình Ca. Quay người rời khỏi phòng tân hôn, y ra ngoài liền tìm xem hắn giam người ở nơi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play