Hàn Thiên Hinh dìu theo Bội Hoàn đi trên đường, nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó. Vô tình đi ngang qua một chuồng ngựa, y dừng lại rồi dìu theo hắn cùng đi vào. Lát sau, một con bạch mã từ trong chuồng cộc cạch đi ra. Người cưỡi nó vận bạch y trắng muốt, tay giữ dây cương, mũ ngọc nạm bạc quý trên đầu bị tháo mất để đổi lấy ngựa, trên tóc lúc này chỉ buộc một dải lụa mỏng. Vốn đến nơi này vì nhiệm vụ, nên trong người y chẳng mang theo tí bạc nào. Sau lưng có một nam nhân bị trọng thương, đầu gục lên vai y, miệng còn chảy máu thấm lên bả vai.
Người ưa sạch sẽ, lại vì một người mà phá lệ. Tay cầm dây cương dẫn ngựa đi, tay giữ lấy người nam nhân đang ở sau lưng mình.
Y tìm được một căn nhà nát bỏ trống để trị thương cho Bội Hoàn. Dẫu sao hắn cũng đang như vậy, đợi hồi phục cho tốt hơn mới có thể về nhà.
“Bội Hoàn!”
Hàn Thiên Hinh vỗ vỗ mặt hắn, đặt hắn ngồi xuống đống cỏ rơm, còn mình thì ngồi ở đối diện. Hai tay vận khí, vòng xoắn linh lực màu vàng kim lượn lờ hình tròn xung quanh, để cơ thể hắn từ từ hấp thụ. Ma khí của thủy quái để lại trên người Bội Hoàn không nhiều, chỉ còn sót lại chút độc nên không nguy hiểm tính mạng.
Sau khi được trị thương, hắn cũng dần khôi phục ý thức mà tỉnh lại, mở mắt ra nhìn y. Hàn Thiên Hinh khẽ thở dài, đứng dậy quay lưng về phía hắn.
“Thấy thế nào rồi?”
Bội Hoàn chống tay xuống đất để lấy đà đứng dậy. Hắn phủi phủi tay, nhìn bóng lưng của y có hơi run lên nhè nhẹ.
“Ổn rồi.”
Hàn Thiên Hinh khép hờ mi mắt, hai tay giấu dưới ống tay áo kia đang siết lại thành quyền. Người này rõ ràng đang sợ hãi, đang lo lắng bất an nhưng vẫn cố gắng không để lộ biểu tình ra ngoài.
“Vậy là tốt.”
Ngoài mặt tâm lặng như nước, nhưng lòng lại cuộn trào từng cơn. Y không muốn lại nhìn thấy hắn mạo hiểm, nhìn thấy hắn người đầy thương tích ngã quỵ trước mặt mình. Một lần đã quá đủ, chỉ nên như vậy mà thôi.
“Về thôi. Về xem tông chủ phu nhân thế nào.”
Hai người một ngựa đi về nhà.
Bội Hoàn muốn thay y cưỡi ngựa, dùng thân thể thiếu niên hiên ngang này đưa người hắn thích về nhà. Có điều y so với hắn chỉ có cao không có dày mình, chung quy vẫn gầy quá, ngồi phía sau chỉ sợ bám không chắc. Thế là, hắn chỉ đành ngồi sau lưng y, tay choàng ra phía trước, thi thoảng nhân lúc y không để ý mà đặt tay mình lên, cùng giữ dây cương.
“Người ta nhìn! Biết điều chút!”
Hàn Thiên Hinh đánh lên tay hắn, mắng một tiếng, nhưng còn chưa đợi hắn bỏ tay ra đã tự mình thu lại trước.
“Được được! Ta nghe huynh!”
Tình hình của tông chủ phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là tổn hại tinh thần một chút. Y hoá ra một viên đan dược, để bà dùng sau khi ăn sẽ liền khôi phục.
Mai là đến ngày thả đèn giấy, nên chiều hôm nay người trong thôn Sa Hà đều vô cùng bận rộn. Mọi người bày biện dụng cụ ra sân làm đèn giấy, đám trẻ nhỏ lại cầm tre nứa bánh kẹo chạy xung quanh. Gió chiều mát mẻ, có mùi hương lúa non, mùi hương hoa cỏ dại.
Hàn Thiên Hinh ngồi dưới gốc đại thụ, tay cầm nhánh cỏ lau xoay qua xoay lại, nhìn hoa lau từ từ bay theo gió. Y kì thực rất muốn xắn tay áo lên giúp họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần cũng không biết mình làm được chuyện gì. Người suốt ngày dùng binh pháp, viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, lại có khi ở Đình Tư Lâm bày pháp khí ra tu sửa như y. Nói thật thì, mấy chuyện khéo tay mà y từng làm qua cũng chỉ có như vậy.
Nhìn bọn họ làm khung đèn cong lại hình cánh hoa sen, Hàn Thiên Hinh lòng thầm cảm thán, nhưng không thể lộ ra biểu tình. Y hừ nhẹ một tiếng, không muốn để lộ ra vụng về thì chỉ đành ngồi im vậy.
“Sư huynh!”
Bội Hoàn từ trong đám người kia đi ra.
Hắn vận lam phục, tay áo bó lại càng khiến cơ tay thêm chắc chắn. Thân thể thiếu niên này quả nhiên dồi dào năng lượng lại cường tráng. Tóc hắn xốc lên cao, gương mặt phơi dưới hoàng hôn có hơi ướt át, mồ hôi chảy theo thái dương xuống đến tai.
“Nào! Mau qua đây đi! Ở đây vui lắm!”
Hàn Thiên Hinh nhìn hắn, vẻ mặt không hề tỏ ra mình có hứng thú muốn hòa nhập. Nhưng không hiểu sao, lòng thì nghĩ thế, mà chân thì lại vô thức đứng dậy tới gần. Hắn kéo cổ tay y đến, để y đứng giữa những người đang bận rộn trong thôn.
Ngồi xuống cẩn thận một góc, Bội Hoàn nhặt thanh tre đã được gọt nhỏ và mỏng lên, từ từ uốn cong. Y hơi nhíu mày, chăm chú nhìn để mình cũng có thể làm được. Nhưng nhìn là một chuyện, lúc bắt tay vào làm mới thấy đây lại là chuyện khác. Thường ngày cầm pháp khí, cầm bút, cầm đàn đều không sao, nhưng thứ này y lại không có kiên nhẫn.
Thanh tre nào mà Hàn Thiên Hinh cầm lên, còn chưa tạo được đường cong thì đã gãy mất. Y vốn không có kiên nhẫn, nên khi thấy nó gãy rồi lòng lại không phục chút nào.
Một thanh rồi lại hai thanh.
Đến thanh thứ năm cũng đều đã gãy.
Có người vô tình nhìn thấy y vụng về, nhịn không được mà ghé vào tai người bên cạnh nói nhỏ.
“Nhìn đi! Vị tiên quân này có phải quen làm việc nhẹ nhàng rồi hay không?”
Người kia cũng đồng tình, không những thế còn tiếp lời mà thêm bớt.
“Thế mà lại là sư huynh của Bội Hoàn ư? Vậy thì dạy người ta học cái gì chứ?”
Thính lực y tốt, lại rất hay để tâm đến lời người ta. Mấy lời này đều lọt vào tai cả y và Bội Hoàn. Mà với tính tình của y, đương nhiên không muốn nán lại lâu để chịu thêm tiếng xấu, liền đứng dậy tách mình ra khỏi mọi người. Y không đến ngồi dưới gốc đại thụ nữa, nhất mực bỏ đi xa hơn, xa hơn một chút.
Lúc này, y lại mong Bội Hoàn sẽ đuổi theo mình hơn bất kì lúc nào khác.
Nhưng đi mãi một lúc, sau lưng vẫn chẳng nghe ra được động tĩnh gì.
Hàn Thiên Hinh đứng lại, phát hiện trước mặt đã là đồng ruộng mênh mông, mà nhìn ra sau lưng mới thấy, hắn vẫn đang bận rộn phụ giúp mọi người. Tâm y hơi lạnh, nhưng chung quy cũng không thể trách hắn. Vốn dĩ hai người được đường lão tông chủ giao nhiệm vụ, đến thôn Sa Hà giúp người dân mở hội thả đèn giấy. Việc hắn đang làm, cũng là vì muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ mà thôi.
Y khẽ thở dài, vẫn là một mình thì tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT