Cùng Kỳ, một người vô cùng bất cần đời, cẩu thả, vậy mà đã nhanh chóng tính toán thời điểm máu của ta phản phệ, còn ghi nhớ rất rõ ràng.
Nhưng không còn cách nào, ta vẫn lớn lên từng ngày, nhưng vì những lần huyết thống phản phệ đau đớn, cơ thể ta ngày một yếu đi.
Cùng Kỳ bắt đầu đi sớm về muộn.
"Kỳ Kỳ ... cánh của ngươi bị làm sao vậy?"
Tối hôm đó, khi Cùng Kỳ trở lại, ta ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí.
Tim như đập hụt một nhịp, ta chạy thật nhanh ra ngoài.
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến ta rơi nước mắt.
Cánh trái của Cùng Kỳ mềm oặt xuống một cách không tự nhiên, trong khi cánh bên phải... một miếng thịt bị xé toạc, lộ ra xương trắng.
Chắc chắn là ... đau lắm.
Cùng Kỳ, người mới vừa đau đớn khôn cùng một giây trước, lại có thể ngay lập tức giả vờ ổn khi nhìn thấy ta, nói với ta như thể hắn vẫn là người mạnh mẽ khỏe mạnh nhất thế gian này,
"Sao ngươi lại khóc? Ta không sao đâu! Vừa mới cãi nhau với Kỳ Lân một tí ấy mà!”
“Hừ, ta vẫn còn mạnh hắn đó, bốn chân của hắn đều bị ta đánh gãy rồi!”
"Đừng lo lắng, ta là hung thú. Không phải lúc nào cũng có cơ hội bị thương như vậy đâu. Ta đi ngủ một giấc là ổn rồi!"
Hắn nói một cách rất bình tĩnh nhưng ta thì không, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Cúi đầu xuống, cả người ta trông bơ phờ.
Cùng Kỳ không còn cách nào khác là tiến tới, đưa ta trở lại hang, bắt đầu cằn nhằn như mọi khi.
“Tiểu yêu hồ ta nuôi là mạnh mẽ nhất thế giới! Không được khóc!”
"Hức..." Ta vẫn còn chán nản.
"Kỳ Kỳ, hay để ta liếm vết thương cho ngươi nhé, sẽ nhanh lành thôi."
"Chậc, bảo ngươi liếm vết thương cho ta, mất mặt chếc đi được! Tới đây, đây là trái cây hôm nay ta hái cho ngươi, vị rất ngon, ngươi ăn thử xem."
Cùng Kỳ lấy từ trong túi ra một quả màu đỏ, trên đó có những đường vân vàng, trông rất đẹp mắt.
Hương vị của trái cây cũng rất hấp dẫn, ta theo bản năng tiến về phía trước, từng giọt máu trong cơ thể đều kêu gào thèm muốn ăn nó.
Nhưng ta vẫn do dự.
"Kỳ Kỳ, chúng ta cùng ăn nhé ~" Ta ngẩng đầu lên, nhìn Cùng Kỳ một cách ngọt ngào.
Không ngờ, Cùng Kỳ lại ngẩng cao đầu, giọng điệu khinh thường.
"Ta vừa mới ăn mấy chục quả này rồi, ăn đến no bụng mới về, ngươi ăn nhanh đi, hôm nay ta không ăn tối nữa!"
Ta nhớ lại, quả thực, mỗi lần chúng ta đến chỗ hái linh đào, Cùng Kỳ đều sẽ ăn thỏa thích trước khi bắt đầu hái.
"Kỳ Kỳ, ngày mai chúng ta hãy mang thêm nhiều linh dược quý đến cho ông lão bàn đào đi. Thành quả lần này nhất định sẽ ngon."
Ta nghe thấy tiếng ầm ừ chiếu lệ của Cùng Kỳ, cười nheo mắt.
Hắn luôn như vậy, luôn tỏ ra miễn cưỡng không thèm trả lời nhưng chưa bao giờ từ chối ta.
Ta cúi đầu, cho trái cây vào miệng.
Quả thơm, mềm, ngọt, tan ngay trong miệng.
Nó biến thành một dòng nhiệt, truyền thẳng vào tứ chi và xương cốt của ta, dường như xoa dịu cơn đau do huyết thệ gây ra ngay lập tức, cảm giác vô cùng thoải mái.
Lúc này, ta dường như nghe thấy...
"Ừng ực."
Đó là âm thanh Cùng Kỳ nuốt khan khi hắn nhìn lên bầu trời.
Loại quả đó có vẻ có tác dụng.
Kể từ khi huyết thống phản phệ bắt đầu, cơ thể ta vốn đã kiệt sức suốt ba ngày nay dần hồi phục.
“Sức khỏe của tiểu hồ yêu đã khá hơn rồi sao … Tóc bóng mượt hơn rất nhiều, thật là tốt.” Một giọng nói vô cùng yêu thương cất lên.
"Cảm ơn ông ạ ~" Ta mỉm cười ngọt ngào, nhận quả đào từ tay ông.
"Lần này con và Kỳ Kỳ cũng mang quà đến cho ông ~"
Dưới cái nhìn sửng sốt của ông lão, Cùng Kỳ lấy ra hai chiếc vảy rồng với khuôn mặt tối sầm.
"Nghe nói ông đang tìm thứ này, ông già, cho ông đấy!"
Ta nhìn vẻ mặt sửng sốt của ông lão, giải thích:
"Hai ngày trước Kỳ Kỳ đã lấy một quả từ chỗ ông. Quả đó đối với con rất hữu ích. Cảm ơn ông nhiều~"
“Quả gì?”
“Là một loại quả màu đỏ tươi có đường vân màu vàng đó nha ~”
Ông lão bàn đào là quả đào dẹt thành tinh, sau khi thành tinh liền bắt đầu trồng các loại hoa quả, có rất nhiều loại, ông không nhớ là chuyện bình thường.
"Đường vân ...vàng..."
Đột nhiên, sắc mặt của ông lão thay đổi, ông kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ,
"Ngươi ... ngươi đã lấy Kỳ ..."
Chưa kịp nói xong, Cùng Kỳ đã khịt mũi lạnh lùng.
“Lấy vảy rồng đi, nếu còn nói thêm nữa ta sẽ đánh ngươi!”
Hắn hung ác nói, sau đó quay sang nói với ta, có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Nhóc con, hôm nay ta đi mượn linh mạch của Thao Thiết, ta sẽ đưa ngươi đi cùng nhé."
Ta và ông lão chưa kịp phản ứng Cùng Kỳ đã đặt ta lên lưng rồi bay đi.
"Kỳ Kỳ, ngươi đang giấu ta điều gì à?" Ta theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cùng Kỳ dừng lại, sau đó không chịu thừa nhận.
Nhưng dù ta có hỏi bao nhiêu thì hắn cũng chỉ nói có một câu.
"Ta không có gì giấu ngươi cả! Ngươi còn nghĩ nhiều như vậy thì sẽ không sống lâu được đâu!"
Kể từ ngày đó, đều đặn cứ vài ngày ta lại ăn một loại trái cây khác nhau.
Cùng Kỳ cũng không ngừng bị thương.
Ta dường như hiểu được điều gì đó.
"Kỳ Kỳ, ta không muốn ăn trái cây nữa."
Ta không vui.
Cùng Kỳ chiều chuộng và che chở ta, nhưng ta đối với hắn chỉ toàn mang lại phiền phức, thậm chí thương tổn.
Ta rúc vào góc không chịu ăn nữa.
Cùng Kỳ lo lắng.
"Nhóc con này, sao lại kén ăn như vậy? Quả này chua sao? Ngươi không nên..."
Ngẩng đầu lên liền thấy Cùng Kỳ nóng lòng muốn ra ngoài xẻ núi.
Nước mắt không khỏi rơi xuống.
"Kỳ Kỳ, sức khỏe của ta sẽ không bao giờ khá hơn. Hạc Y Tiên đã nói, người bị huyết thống phản phệ sẽ không thể sống sót đến tuổi trưởng thành..."
"Không đúng! Bọn họ không thể sống sót bởi vì không có hung thú như ta đây bảo hộ, ngươi có thể làm được, nhất định có thể làm được."
Cùng Kỳ, vốn là người bất cần, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, lại cứng đầu đến không ngờ mỗi khi nhắc đến chuyện này.
"Nhưng……"
“Không nhưng nhị gì hết, nếu trái cây hôm nay chua thì nói cho ta biết, lần sau ta sẽ chọn nhiều trái ngon hơn cho ngươi.”
Cùng Kỳ ngạo nghễ nhét trái cây vào miệng khiến ta không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ta ngơ ngác hỏi.
"Kỳ Kỳ, sao ngươi lại tốt với ta như vậy."
“…” Cùng Kỳ nhìn sang, ánh mắt tựa như đang nhìn một tên ngốc.
"Ta đương nhiên là đang nuôi cho ngươi béo rồi thịt!"
Nghĩ tới lời ông lão bàn đào nói.
Ta cười ngọt ngào.
Ai mới là kẻ ngốc đây?
Dành dụm tất cả những bảo bối khắp nhân gian để nuôi dưỡng một con yêu hồ huyết thống không đầy đủ, không thể trưởng thành và luôn luôn yếu ớt?
Ngày qua ngày, cuối cùng đã đến lần thứ năm huyết thống phản phệ của ta lại tái phát.
Ta đã biến đổi.
Biến thành... một thiếu nữ nhân tộc với đôi tai và cái đuôi màu đỏ trắng.
Ngày hôm đó, Cùng Kỳ cũng sợ đến phát điên.
"Ngươi... làm sao..." Cùng Kỳ lắp bắp nói: "Sao ngươi lại là con gái!"
Ta nghiêng đầu, bày tỏ sự bối rối của mình.
“Bị vợ chồng Đào Thiết lừa rồi!” Cùng Kỳ tựa hồ đã tỉnh táo lại, tức giận.
Ta chợt hoảng sợ, sợ rằng Cùng Kỳ sẽ không còn cần ta nữa.
Vừa định bước tới thì liền ngã sấp xuống đất.
Chỉ khi đó ta mới nhận ra rằng mình đã khác.
Đôi chân khiến ta cảm thấy bất lực và có chút sợ hãi khi di chuyển.
Chưa kịp suy nghĩ thì Cùng Kỳ đã sải bước tới, nhặt tấm da hổ lớn lên, quấn cả người ta vào đó và ôm lấy ta.
"Kỳ Kỳ, ta bị sao vậy? Ta sắp chết sao?"
Ta bối rối nhìn đôi chân trắng nõn, mềm mại, nhỏ nhắn và đầy thịt.
Chúng trông khác hoàn toàn với bàn chân của con cáo phủ đầy lông đỏ.
Chẳng lẽ huyết thống của ta đã phản phệ đến mức khiến ... ta rụng hết lông rồi?
“Hừ! Ngươi đang nói cái gì vậy, nhóc con? Thật xui xẻo! Ngươi đã biến hình! Yêu quái lớn lên đều sẽ biến hình, nhưng ngươi lại biến sớm hơn những yêu quái khác!”
Ta có chút bối rối.
"Vậy Kỳ Kỳ, ngươi ... cũng biến... thành người à?"
Những con yêu quái ta từng thấy đều xuất hiện dưới hình thú, bao gồm cả Cùng Kỳ.
"Đương nhiên là có thể biến rồi! Nhưng muốn biến thì phải mặc quần áo, phiền phức, cho nên ta không biến hình!"
Cùng Kỳ một lần nữa có biểu cảm ta là tốt nhất trên thế giới.
Nói xong hắn đặt ta lên tổ rồi dậm chân.
Một người đàn ông cao lớn và cường tráng xuất hiện trước mặt ta.
Hắn có nước da hơi nâu, lông mày sắc nét và đôi mắt như chứa đầy sao, trên mặt có một số vết sẹo nhỏ do vết thương gần đây gây ra, nhưng chúng lại càng khiến hắn trở nên hoang dã và quyến rũ hơn.
Ta không hiểu những điều này, ta chỉ cảm thấy...
"Kỳ Kỳ, ngươi đẹp trai quá!"
"Nhóc... nhóc con... ngươi đang nói cái gì vậy!" Cùng Kỳ lại lắp bắp.
Hình như ta thấy làn da hơi nâu của hắn dần đỏ lên.
Ta mỉm cười ngọt ngào.
"Kỳ Kỳ, trông ta có đẹp không? Ta cũng muốn xinh đẹp như Kỳ Kỳ."
Sắc mặt của Cùng Kỳ căng thẳng, nhưng ánh mắt lại vô cùng khó chịu.
"Tất nhiên là nhóc con mà ta nuôi rất xinh đẹp rồi!
"Ta sẽ đi tìm đồ cho ngươi mặc. Mặc vào thì ngươi có thể tự mình xem!"
Nói xong, Cùng Kỳ sải bước đi ra ngoài, không biết tại sao, nhưng ta luôn có cảm giác như hắn đang chạy trối chết.