19.
Nội tâm của Thẩm Mộ quá mong manh! Mỗi một lời nói, cử chỉ, thái độ của tôi đều có thể khiến anh suy sụp bất cứ lúc nào. Dáng vẻ này không nên xuất hiện ở một người đàn ông sở hữu cả một công ty to đùng đã được niêm yết trên sàn. Thế nhưng, sự thực lại trái ngược và nực cười đến kỳ quặc.

Thẩm Mộ bối rối đứng dậy, hai má đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng. Anh nhìn tôi, dịu dàng hỏi: "Em đói chưa?"

"Có hơi đói."

Tôi đứng dậy, vuốt phẳng lại phần váy áo hơi nhăn nhúm, che phần eo bị lộ ra ngoài. Anh vội quay mặt đi, mặt mũi đỏ bừng như cà chua chín khiến tôi hơi ngán ngẩm. Người gì đâu mà ngây thơ thế không biết? Cũng đã gần ba chục tuổi đầu rồi còn gì?

Tôi kìm nén sự khó hiểu của mình, cất giọng lười biếng hỏi anh: "Bảo trợ lý của anh gọi đồ giao tới đi. Em lười nhấc tay nhấc chân quá rồi."

"Được."

Thẩm Mộ ra ngoài dặn dò trợ lý. Tôi nhìn dáng hình anh đứng dưới ánh đèn, thầm đưa tay lên đo chiều dài đôi chân anh, càng lúc càng cảm thấy kinh ngạc với tỷ lệ thân hình hoàn mỹ của người đàn ông này.

Anh có thân hình cân đối, vẻ ngoài điển trai, lắm tiền nhiều bạc, không ăn chơi trác táng. Nếu không phải vì anh có vấn đề về tâm lý thì chắc tôi có tu tám kiếp cũng chẳng thể nào có cửa với tới anh. Điều này tôi thật sự phải công nhận rồi.

20.
Trạng thái tinh thần của Thẩm Mộ sa sút một phần cũng vì chứng mất ngủ.

Trợ lý của anh ngại ngùng thú thật với tôi rằng, đã có nhiều đêm ròng, Thẩm Mộ ôm ảnh chụp của tôi vào lòng mới ngủ được. Tôi không truy hỏi anh ta xem họ đã lấy ảnh tôi từ đâu, dường như anh ta còn thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lại đến tìm Thẩm Mộ, nhìn chằm chằm anh đang làm việc hồi lâu khiến tai anh đỏ bừng, mất tập trung. Anh đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi tôi: "Đẹp trai không?"

Tôi vô thức gật đầu, mất một lúc sau mới nhớ ra mục đích của mình.

"Em có thể đến đó chút không? Căn nhà anh đã chuẩn bị cho chúng ta ấy."

Thẩm Mộ sửng sốt: "Sao đột nhiên lại muốn đến đó?"

"Thì em cũng chỉ muốn ngắm qua một chút. Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ sống ở đó mà."

Anh không từ chối yêu cầu của tôi, gật đầu, nói thêm: "Nếu có gì em chưa ưng ý thì cứ nói với tôi."

21.
Lại lần nữa bước chân vào trang viên rộng rãi, sang trọng này, khóe mắt tôi ươn ướt.

Không gian ở đây rất sáng sủa, ánh nắng mặt trời điểm xuyết lên người tôi khiến cả người tôi được tắm trong nắng rất ấm áp, dễ chịu. Không giống như kiếp trước, trời lạnh tê tái đến mức khiến người ta muốn trốn chạy.

Tôi lặng lẽ dõi mắt nhìn sang căn phòng bị khóa chặt cửa ở phía bên phải tầng hai. Ở trong đó có chứa đầy những bức ảnh chụp tôi, còn có cả những bức tranh sơn dầu do chính tay anh vẽ, toàn bộ đều là chân dung của tôi với một nốt ruồi đen ở ngay khóe mắt.

Tôi im lặng bước theo sau Thẩm Mộ đi vào phòng ngủ. Chiếc giường ngủ được trải sẵn ga giường và một chiếc chăn bông dày sục có in chữ "Hỉ" to tướng. Đứng bên cạnh giường, tôi dở khóc dở cười, kéo tay áo anh, hỏi: "Anh thật sự muốn cưới em sao?"

"Thật!" Yết hầu của anh khẽ động: "Em không hài lòng ở chỗ nào à?"

"Không đâu. Mọi thứ đều ổn."

Tôi kéo anh ngồi xuống giường: "Anh bắt đầu chuẩn bị những thứ này từ khi nào thế?"

"Mới mấy ngày gần đây."

Anh vừa nói vừa duỗi thẳng các ngón ray, để mặc cho tôi nghịch, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, vô hại.

Vì thái độ phản đối của tôi nên những ngày gần đây, Thẩm Mộ không còn dùng keo vuốt tóc nữa, phần tóc mái tùy ý buông xuống trước trán khiến anh bớt đi một phần nghiêm nghị, sắc bén thường ngày.

Ở kế bên căn phòng này là nơi mà kiếp trước anh đã chọn làm địa điểm tự sat, máu vương vãi khắp sàn nhà.

Ở thời điểm hiện tại của kiếp này, Thẩm Mộ đang ôm tôi, cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi, dáng vẻ rất dịu dàng và thỏa mãn. Anh của lúc này giống hệt như một con thú hoang đang lười biếng nằm sưởi nắng trên thảm cỏ.

Liệu có phải tôi đã thay đổi được số kiếp của anh rồi chăng?

22.
Ngày tổ chức đám cưới đang đến rất gần. Hôm nào tôi cũng chạy tới gặp anh và thường ở lại tới tận khuya mới về. Cha tôi cũng vì thế mà mắng tôi rất nhiều lần không hề kiêng nể.

Thẩm Mộ khá vui vẻ. Anh ăn được nhiều hơn một chút, cũng bắt đầu tăng được một vài cân, những ngón tay xương xẩu lúc trước giờ đã có thêm chút da thịt.

Một hôm, tôi đang chuẩn bị tới tìm Thẩm Mộ thì bất ngờ gặp Lương Thanh ở dưới sảnh công ty. Anh vừa xuất hiện đã lập tức tóm lấy cánh tay tôi, nói nhanh: "Em bị anh ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi. Đi, anh sẽ đưa em đi. Chúng ta hãy đến Bắc Mỹ đi."

"Anh bị điên à?" Tôi nhìn anh một cách hoài nghi.

"Em nghĩ thế nào cũng được. Anh không thể để em càng ngày càng lún sâu hơn nữa." Lương Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Uyển Uyển, em không hề thích anh ta! Em chỉ là đang cảm thấy mới lạ mà thôi, không thể sống như thế cả đời được."

"Em có thích anh ấy hay không mắc mớ gì tới anh?" Tôi cảm thấy kỳ quặc: "Anh không cảm thấy mình đang quá bao đồng rồi à?"

Lương Thanh khó tin, trợn tròn mắt, trên khuôn mặt chỉ toàn là nỗi buồn. Anh như bị rút cạn sức lực, nhẹ giọng van xin tôi: "Uyển Uyển, chúng ta kết hôn, được không? Em không thể nào vứt bỏ anh được…"

Trông anh lúc này nhếch nhác như bị ai đánh, quần áo nhăn nhúm trên người, hoảng loạn cầu xin sự thương hại của tôi. Bất giác, tôi nhớ lại lời của cô bạn thân nhất đã nói với tôi vào cái ngày Lương Thanh lấy vợ: "Nếu cậu là người kết hôn trước, anh ta chắc chắn sẽ phát điên cho xem. Anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy tình yêu sét đánh chỉ có ở bọn trẻ con, căn bản không thể so sánh được với tình bạn bao năm của hai người được. Anh ta vin vào việc mấy năm nay cậu không dây dưa với đàn ông lại chỉ có anh ta là bạn khác giới để làm ra những chuyện trở mặt không thèm kiêng nể gì."

"Lương Thanh!" Tôi gọi tên anh, tâm tình phức tạp, giơ tay phủi lớp bụi bám trên vai áo anh: "Anh về đi. Em sẽ xem như chưa nghe thấy những lời anh nói."

"Em sắp kết hôn rồi. Từ giờ về sau, anh nên chú ý một chút, đừng làm những chuyện không hay, để người khác hiểu nhầm em."

Lương Thanh hoảng loạn cứ nhìn chằm chằm tôi, sau đó, anh rơi nước mắt, nói với tôi bằng tông giọng rất trầm: "Chỉ lỡ buông tay một chút đã không còn chỗ cho anh quay đầu nữa rồi sao?"

"Chúng ta chỉ là bạn bè!" Tôi trả lại anh những gì anh từng nói với tôi ở kiếp trước: "Nếu anh muốn, đến hết đời này chúng ta vẫn là bạn."

23.
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng, Thẩm Mộ đang ngồi trên ghế sô pha, cảm giác bí bách, ngột ngạt.

"Sao hôm nay em tới muộn vậy?"

"Em vô tình gặp một người bạn nên đứng trò chuyện một lúc."

Tôi cẩn thận đặt đồ ăn nhẹ có mang theo lên bàn, sau đó quay lại nhìn anh, vẻ mặt anh ủ rũ đến lạ thường.

"Anh sao thế?"

Thẩm Mộ ngước mắt nhìn tôi, giọng điệu buồn bực khó hiểu: "Với Lương Thanh à?"

"Sao anh lại b…?"

Tôi muốn hỏi vì sao anh biết chuyện này nhưng lại nhớ tới những người xung quanh đi qua đi lại khi tôi và Lương Thanh nói chuyện, cảm thấy không cần phải hỏi nữa.

Tôi nói thật với anh: "Anh ấy tìm em, nói muốn đưa em bỏ trốn."

Anh nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập sự dữ tợn.

Tôi vỗ vai anh, ngả người dựa vào anh, cất giọng biếng nhác: "Nhưng em từ chối rồi. Em nói em muốn ở bên anh."

Thẩm Mộ từ tốn đáp lại một tiếng "ồ" nhạt thếch.

"Không khen em à?"

Anh nghiêng đầu: "Có gì đáng khen?"

"Em đã thể hiện rõ sự chung thủy của em dành cho anh ở trước mặt người đàn ông khác đấy thôi."

Tôi bày ra vẻ bất mãn, véo anh một cái, giả bộ tức giận: "Thế mà anh không thèm có thái độ gì luôn à?"

Yết hầu của anh cứ trượt lên trượt xuống liên tục, anh ù ù cạc cạc nhìn tôi một lúc lâu mới phản ứng lại, đứng dậy đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền đính viên pha lê màu xanh rất lớn.

Tôi thấy nó có vẻ quen mắt: "Có phải là sợi dây được đấu giá ở Hồng Kông không?"

"Phải."

Tôi bật cười. Sợi dây chuyền này rất đẹp, cũng có giá trị nhưng không cao bằng việc Thẩm Mộ đã chi ra tận ba trăm triệu để mua nó về. Sau buổi đấu giá ấy, khắp các trang báo đều xuất hiện một bài viết có tiêu đề: [Chiếc vòng cổ có giá ba trăm triệu tệ].

"Sao lúc ấy anh lại mua món này?"

"Vì em thích màu xanh." Anh thì thầm: "Anh nghĩ em đeo nó chắc chắn sẽ rất hợp."

"Cảm ơn anh!" Tôi ôm cổ anh, vuốt ve má anh: "Buổi đấu giá đã qua hai tháng rồi, sao giờ anh mới lấy ra?"

"Vì hôm nay em không vui!" Anh khẽ nói: "Lúc đầu anh định tặng nó vào ngày sinh nhật của em, nhưng giờ anh nghĩ lại, có thể nó sẽ khiến em vui vẻ hơn."

"Em không vui bao giờ…?"

Bất giác nhớ lại lời nói ban nãy của mình, tôi thức thời im lặng, tiếp tục giả vờ tức giận, thầm nhịn cười.

Đồ ngốc này thật sự không nhìn ra được tôi đang giận thật hay chỉ giả vờ.

Tôi giơ một ngón tay chọc chọc vào mặt anh: "Nhưng mà thực ra em không có giận gì anh hết, cơ mà rất vui."

"Thẩm tiên sinh, em càng ngày càng thích anh hơn rồi đấy."

Thẩm Mộ đỏ bừng hai má, ôm tôi ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play