7.
Lương Thanh đối với tôi rất tốt, cũng rất biết nghĩ cho tôi. Nhưng dù là trúc mã hay bạn bè thì đến cuối cùng vẫn sẽ đi ngược hướng nhau trên chặng đường dài của cuộc đời về sau.
Kiếp trước cũng vậy. Ở kiếp trước, Lương Thanh đã có vợ con đề huề. Mặc kệ tôi đã cố gắng tránh gây hiềm nghi ra sao thì khi tôi bị mắc kẹt trên núi cùng với đoàn thám hiểm và bất đắc dĩ phải gọi điện cầu cứu Lương Thanh, vợ của anh đã chế nhạo, gọi tôi là mụ già ế chồng. Lúc tôi bị mắng, Lương Thanh đang ngồi bên cạnh vợ, im lặng không nói năng gì.
Kết quả là hôm ấy, tôi gặp nạn mà chet, còn Lương Thanh không biết có suy nghĩ gì hay không.
8.
Buổi tối, Thẩm Mộ đến chỗ hẹn từ rất sớm. Bầu không khí của cuộc hẹn này rất lạnh nhạt. Trong khi tôi liên tục tìm chủ đề nói chuyện thì anh lại như cái máy cắt phá đám, chuyện gì cũng nói không có hứng thú.
Sau cùng, tôi hơi bực bội, nặng nề đặt dao nĩa xuống bàn: "Thẩm tiên sinh, anh thật sự đang khiến tôi cảm thấy anh không hề có thiện chí muốn cưới tôi."
Yết hầu của anh khẽ động. Anh cúi thấp đầu xuống: "Thật xin lỗi!"
"Anh biết đấy, đây không phải là câu tôi muốn nghe."
8.
"Anh chèo chống cả một công ty lớn suốt nhiều năm trời, hiếm có cuộc đàm phán nào thất bại, đáng lý ra cũng nên có ưu thế trong việc nhìn thấu lòng người. Vậy mà giờ anh lại như thế này… Anh thật sự khiến tôi cảm thấy anh không hề quan tâm tôi đấy."
Sắc mặt Thẩm Mộ có phần tái nhợt, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay hơi rớm máu.
"Xin Cố tiểu thư đừng nghĩ nhiều." Anh nói: "Chỉ là… tôi chưa bao giờ được ở gần em như thế này, nhất thời chưa quen."
Biểu cảm lo lắng, bồn chồn của anh và cả vệt máu mờ trên da thịt anh dường như không phải là giả. Bất chợt tôi nhớ lại lời trợ lý của anh từng nói ở kiếp trước: "Thẩm tiên sinh mắc bệnh trầm cảm rất nặng. Chỉ khi nghĩ về cô, nhìn thấy cô, anh ấy mới cảm thấy dễ chịu hơn chút…"
"Thẩm tiên sinh,..." Tôi tò mò hỏi anh: "...trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
9.
Đôi môi mỏng của Thẩm Mộ khẽ run, ánh mắt anh vô thức né tránh, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa kính trong suốt từ trần đến sàn của nhà hàng.
"Tôi có biết em."
"Từ bao giờ?"
Tôi cố gặng hỏi nhưng anh nhất quyết ngậm chặt miệng, không nói thêm câu nào. Thái độ của anh như vậy khiến tôi mất hứng, từ bỏ việc tìm chủ đề nói chuyện, im lặng cắt bít tết.
Thẩm Mộ cũng im lặng, dường như chính anh cũng không nhận ra bầu không khí hiện tại đang có gì không đúng. Anh chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào môi và cổ tôi, ánh mắt chăm chú dõi theo dòng rượu đỏ tôi đang nuốt xuống cổ họng.
Thấy tôi trừng mắt, anh phát hoảng lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, sắc mặt hơi mất tự nhiên, đôi môi mỏng mím lại, răng cắn môi rớm máu.
Tôi bất lực lên tiếng: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng chứ anh lén lút thế làm gì?"
"Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, Thẩm tiên sinh, anh có thể hành xử quang minh chính đại một chút được không?"
Anh đã chụp nhiều bức ảnh của tôi, đã nhìn lén tôi nhiều như vậy, hình như còn mua chuộc cả người giúp việc nhà tôi nữa… Nếu không phải như ở kiếp trước anh chet thảm như thế thì chắc chắn tôi sẽ khởi tố anh là một kẻ biến thái.
Nhưng mà trợ lý của anh cũng đã nói rồi, anh bị bệnh trầm cảm. Tiếp xúc với một người bệnh bao giờ cũng nên kiên nhẫn một chút.
Tôi chủ động nắm tay Thẩm Mộ, mặc kệ biểu cảm trên mặt như hóa đá của anh, nhúng ướt khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch vết máu đã khô trong lòng bàn tay anh.
"Tay anh rất đẹp, đừng tự làm tổn thương nó nữa, được không?"
Thẩm Mộ im lặng không đáp, ngước mắt nhìn hai hàng lông mày của tôi hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi tôi: "Em có bằng lòng lấy tôi không khi đã biết tôi như thế này?"
"Anh thật sự đồng ý nếu tôi đưa ra một đáp án không đúng như ý anh sao?"
Yết hầu của anh khẽ động: "Nếu em không muốn, em hoàn toàn có thể…"
"Ý anh là đào hôn? Hay là tới chỉ tay thẳng mặt, chửi anh một trận đã đời, tuyên bố sống chet không lấy anh?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Nếu làm vậy, tôi chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng Thẩm Mộ, anh sẽ ra sao?"
Kết quả đã rõ mười mươi: chắc chắn anh sẽ tự sat!
Ở kiếp trước, tôi chưa từng tưởng tượng được một người phải yếu đuối, bất tài vô dụng tới mức nào mới có thể chọn cách tiêu cực, tự kết liễu đời mình một cách điềm nhiên như không chỉ vì không có gan đối mặt với người con gái mình yêu một lần.
Đối với cái chet của anh, tôi thật sự không chịu nổi.
10.
Không có gì để nghi ngờ, Thẩm Mộ đích thực là một nhân vật xuất chúng. Mắt nhìn người nham hiểm, thân thế lại bí ẩn, bất kể đối thủ có điều tra cỡ nào thì lai lịch của anh vẫn luôn là một ẩn số. Họ chỉ có thể giương mắt nhìn anh chiếm lĩnh cõi mạng, trở nên nổi tiếng, vươn xa. Gió thổi cây lay, đè ép được khí thế lâu đời của cả một gia tộc uy nghiêm đất Giang Thành.
Thế nhưng, một người tài giỏi như anh, vào thời khắc đẹp đẽ nhất cuộc đời, lại tự sat vì một người phụ nữ.
Ở kiếp trước, vì chuyện này, Thẩm Mộ đã trở thành trò cười của bàn dân thiên hạ, bị gọi bằng danh xưng "Chúa tể của những kẻ si tình", qua mồm đối thủ thêm thắt, anh lại càng bị người ta chửi mắng, chì chiết thậm tệ hơn.
Tôi hoàn toàn không mong chuyện này sẽ lặp lại lần nữa.
Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nhìn Thẩm Mộ mặt không biểu cảm, im lặng lái xe, tôi thầm đưa ra quyết định: hai ngày tới sẽ nói chuyện với trợ lý của anh. Bởi, tôi thực sự không biết phải đối diện với anh như thế nào, còn cả bệnh tình của anh nữa. Thực sự không có cách nào khác sao?
11.
Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cổng biệt thự nhà tôi vừa đúng lúc Lương Thanh đang xách theo bánh ngọt đi tới.
Thẩm Mộ nheo mắt lại: "Có muốn xuống chào hỏi không?"
Tôi nghiêng đầu đáp lại: "Lương Thanh là bạn tốt của tô… em, không cần thiết phải làm thế."
Ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng tôi đã lạnh ngắt, cổ họng đắng nghét như nuốt nhầm cỏ dại.
Anh nhoài người sang tháo dây an toàn giúp tôi: "Em vào nhà đi."
Tôi nắm cổ tay anh: "Em với anh ấy thực sự chỉ là bạn bè lâu năm thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá."
"Sẽ không đâu."
"Thực sự sẽ không chứ?"
Tôi nghiêng đầu nhìn, hai tay Thẩm Mộ nắm chặt vô lăng, từng đường mạch máu mơ hồ lộ ra. Tôi đưa tay ra khẽ chạm vào đầu ngón tay anh: "Có chuyện gì, anh có thể nói với em được không? Đừng im lặng giữ trong lòng như thế, nếu không, sau này ở chung với nhau sẽ rất khó khăn."
Thẩm Mộ bị tôi thuyết phục, yết hầu trượt lên trượt xuống. Anh quay đầu nhìn ra chỗ khác, cất giọng chậm rãi: "Tôi không thích anh ta."
"Vậy thì không cần phải kết bạn."
Tôi vuốt tóc anh, động viên: "Anh ấy chỉ là bạn của em thôi, anh không cần ép buộc bản thân phải làm bạn với anh ấy."
"Vả lại, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng với nhau, chung quy lại mối quan hệ cũng khăng khít hơn gấp nhiều lần so với anh ấy. Nếu như anh đã để ý đến mối quan hệ giữa em với Lương Thanh như vậy… Sau này em sẽ chú ý giữ khoảng cách với anh ấy hơn."
Thẩm Mộ kinh ngạc: "Em sẵn lòng vì tôi mà giữ khoảng cách với anh ta sao?"
"Sao lại không?" Tôi mỉm cười nhìn anh: "Chúng ta là vợ chồng mà."
Anh sửng sốt, vô cớ ngồi ngẩn người. Tôi tranh thủ cơ hội rèn sắt khi còn nóng, dỗ dành anh: "Anh thấy đấy, mọi chuyện đều có cách giải quyết một khi được nói ra, đúng không?"
"Nếu như anh có điều gì muốn nói hoặc không vừa ý với em, hãy cứ nói ra nhé. Đừng im lặng nuốt cục tức vào lòng. Cũng có nhiều thứ em chưa biết mà. Nhờ cả vào anh nhé!"
Tôi gần như có thể kết luận một điều: Thẩm Mộ hoàn toàn không biết cách khôn khéo trong các mối quan hệ thân thiết. Anh dùng cách đàm phán thương mại để ép cưới tôi, nhưng khi tôi chủ động tới gặp anh, anh lại lúng túng không biết phải làm gì. Ở phương diện tình cảm, có thể nói anh ngây thơ đến đáng sợ.
"Không sao cả!" Tôi thầm nghĩ: "Mình có thể dạy anh ấy từ từ!"
12.
Thấy tôi bước ra từ xe của Thẩm Mộ, Lương Thanh nheo mắt lại, vẻ mặt không mấy thiện cảm. Đợi khi chiếc Rolls-Royce rời đi, anh đi tới trước mặt tôi, hỏi: "Em đã quyết định lấy anh ta rồi à?"
"Một người đàn ông đẹp trai, giàu có, phong độ, lại không chút tai tiếng như anh ấy, tại sao em lại không lấy nhỉ?"
"Nhưng mà…"
Lương Thanh không nói tiếp, trông thái độ của anh vừa lo lắng, bồn chồn, lại vừa tức giận. Cuối cùng, anh nói một câu khô khốc: "Em có chắc là em thích anh ta không?"
"Ở trong xã hội này, được bao nhiêu cặp lấy nhau vì tình yêu đích thực?" Tôi nhún vai: "Anh ấy rất phù hợp."
Lương Thanh trợn tròn mắt: "Vậy còn chúng ta…"
"Lương Thanh!" Tôi lạnh lùng ngắt lời anh: "Em sắp kết hôn rồi, anh đừng nói những chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa."
Nói xong, tôi dứt khoát đi vào nhà, phớt lờ sự hiện diện của anh ấy.
Thú thực, dù may mắn được sống lại kiếp này, tôi vẫn chẳng thể nào hiểu được thái độ và tình cảm của Lương Thanh dành cho tôi. Khi thì tốt hết phần thiên hạ, chỉ vì tôi thích một chiếc vòng cổ mà anh sẵn sàng lượn lờ khắp Bắc u tìm mua cho bằng được. Nhưng có lúc anh thật tệ, ngày sinh nhật của tôi là ngày nào anh cũng không hề nhớ.
Kiếp trước, tôi từng mạnh dạn cầu hôn anh nhưng lại bị từ chối. Lương Thanh bảo, anh vẫn còn muốn rong chơi thêm vài năm nữa. Thế nhưng, kết quả là khi anh đang mải mê đắp người tuyết ở St. Petersburg đã bị một cô gái xinh đẹp, đáng yêu hớp hồn ngay từ lần đầu tiên và nhanh chóng kết hôn, có con chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi.
Vợ của anh rất để ý đến sự tồn tại của tôi, thế nên tôi cũng rất biết điều, không chủ động liên lạc với anh. Chẳng thể ngờ được, lần cuối cùng tôi gọi cho Lương Thanh lại là lần vĩnh biệt cả đời. Chắc hẳn khi biết tin tôi qua đời, anh ít nhiều cũng có chút buồn. Dẫu gì tôi cũng từng cùng anh ngồi trên sân thượng ngắm sao trời cả đêm vào cái lần cha và mẹ kế của anh tát anh vì bảo vệ em trai cùng cha khác mẹ.
13.
Ngày hôm sau. Tôi tới tìm Thẩm Mộ, anh đang có một cuộc họp.
Qua một lớp cửa kính trong suốt, tôi có thể thấy rõ biểu cảm nghiêm túc, mặt cau mày có của anh, đến cả bộ vest anh mặc trên người cũng mang phần nghiêm nghị hơn thường ngày.
Tôi ngồi ở phòng làm việc đợi Thẩm Mộ, tiện thể nói chuyện với trợ lý của anh. Tác phong làm việc anh ta rất chuyên nghiệp, đối với những câu hỏi của tôi, anh ta luôn trả lời quanh co. Hỏi đến bệnh tình của Thẩm Mộ, anh ta lại càng liên tục khẳng định mình không biết.
Tôi ngán ngẩm: "Anh không cảm thấy tốt hơn hết là nên nói cho tôi biết tình trạng bệnh của anh ấy à?"
"Nhưng, Thẩm tiên sinh thật sự không muốn để cô biết. Anh ấy muốn thể hiện bản thân thật hoàn hảo trước mặt cô."
Anh ta nói thêm một câu đầy ẩn ý: "Cố tiểu thư, tôi hy vọng anh ấy có thể trở thành chỗ dựa cho cô."
"Ý anh là gì?"
Thẩm Mộ đã tan họp, lập tức trở về phòng, vừa đi vừa kéo cà vạt, sắc mặt mệt mỏi.
"Đẹp trai ghê, Thẩm tiên sinh có từng dao kéo chưa đó?"
Tôi ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười nhìn anh.
"À nhưng mà trợ lý của anh bảo không. Tiếc thật, em là con gái cũng không thể theo kịp nhan sắc của Thẩm tiên sinh cơ."
Thẩm Mộ nhất thời sửng sốt.
Trợ lý nhìn thấy biểu cảm có vẻ đã có hứng thú của anh liền thức thời rời đi, còn cẩn thận đóng cửa. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng sồn soạt khi Thẩm Mộ khẽ xoa lên lớp vải trên bộ vest anh mặc.
Giọng anh hơi khàn: "Em thấy đẹp à? Có gì mà ngạc nhiên đến thế?"
Tôi nhướng mày: "Thẩm tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết anh rất đẹp trai à?"
Vàng tai anh ửng đỏ, anh xấu hổ quay mặt đi, không nhìn tôi nữa.
"Mà này, em vẫn còn gọi anh là Thẩm tiên sinh, nghe có xa lạ quá không nhỉ?"
Tôi bước đến gần, giơ tay ra chạm vào tóc anh. Chắc là anh đã xịt một chút keo vuốt tóc, cảm giác tóc khô cứng, không thích chút nào.
Tôi ghé sát vào tai anh: "Gọi anh là anh trai nhé, được không?"
14.
Thẩm Mộ đẩy tôi ra. Anh tức giận rồi.
Tôi không hiểu nổi vì sao anh lại đột nhiên cáu kỉnh như thế, giống như không thể lý giải nổi vì sao anh lại thích tôi.
Anh đi tới bàn làm việc, ngồi quay lưng về phía tôi, ngữ khí khó chịu: "Em đi đi."
"Nhưng em muốn ăn trưa với anh."
"Không." Thẩm Mộ không hề do dự, từ chối thẳng: "Buổi trưa tôi còn có việc."
Làm gì giờ đấy?
Tôi nhìn anh hồi lâu, từ tốn trả lời: "Vậy thôi. Anh chú ý thời gian, nhớ ăn cơm đấy."
Tôi xách túi ra ngoài, đứng đợi một lát. Trước vẻ mặt khẩn trương của người trợ lý, tôi nghe rất rõ tiếng đập vỡ đồ đạc xen lẫn tiếng rít khó chịu của Thẩm Mộ.
Tôi cố tình không đóng kín cửa, cố ý để người trợ lý nghe rõ ràng toàn bộ tiếng động mang hơi hướng tuyệt vọng trong phòng. Gõ gõ ngón tay lên bàn, tôi nói chuyện với trợ lý của anh bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Anh vẫn không định nói cho tôi biết sao?"
Anh ta thoáng do dự, tôi mặc kệ, dứt khoát mở cửa, quay vào phòng.
15.
Bộ dạng của Thẩm Mộ lúc này rất đáng thương. Anh ngồi co ro trong góc, hai tay ôm chặt đầu gối, dưới mông là một tấm kính vỡ. Đầu ngón tay anh đầy máu, không biết là cố tình cắt hay vô tình bị thủy tinh đâm.
Tôi giẫm lên những miếng thủy tinh vỡ, đi tới trước mặt anh. Đôi giày cao gót dưới chân chạm vào sàn nhà đầy mảnh vỡ, phát ra thứ âm thanh sắc nhọn, khó chịu.
Thẩm Mộ hoảng loạn cúi đầu thấp xuống, toàn thân run lên bần bật, nhất quyết không chịu nhìn tôi.
Tôi khẽ đưa tay chạm vào vai anh: "Anh sao vậy?"
Tôi không thể nào bồng bế một người đàn ông lực lưỡng cao hơn mét tám được, chỉ có thể ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cẩn thận dùng nhíp nhặt từng miếng thủy tinh vỡ bị ghim trong lòng bàn tay anh.
Thẩm Mộ ngẩng đầu nhìn tôi, nói với tôi bằng giọng khàn khàn: "Xấu xí đi rồi đúng không?"
"Cái gì cơ? Tay anh ấy hả?"
Tôi thoáng sững sờ, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài mảnh khảnh trước mặt, trong bụng tự hỏi sao lại có một người đàn ông ấu trĩ đến mức này.
"Không xấu, vẫn đẹp."
Chẳng còn cách nào khác, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên bàn tay anh: "Tay anh rất đẹp."
Thẩm Mộ vẫn không vui: "Trước kia em cũng nói thế với người yêu cũ à?"
"Gì cơ?"
"Lấy lòng tôi, đối xử tốt với tôi, còn gọi tôi là… anh trai. Với những người đến trước, em cũng đối xử như vậy sao?"
Tôi câm nín không nói nên lời. Hóa ra anh ấy nổi điên chỉ vì chuyện này. Thế mà tôi cứ tưởng vì trong nhà anh cũng có một cô em gái nên mới trở nên kích động khi nghe tôi gọi "anh trai". Tôi đã đi qua một kiếp nhưng anh vẫn cứ là một kẻ cuồng yêu.
Làm sao mà một người đàn ông mạnh mẽ, quyền thế như anh lại có thể để bản thân bị chi phối với cảm xúc một cách đáng sợ vậy nhỉ?
Tôi xoa đầu anh, khẽ thở dài: "Đồ ngốc!"
16.
Tôi từng nói qua mấy lần. Tôi xinh đẹp, có gia đình hạnh phúc, yêu thương, vệ tinh theo đuổi rất nhiều nên việc có một vài người cũ là điều khó tránh khỏi.
"Nhưng mà gia đình em quan niệm, yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Từ nhỏ, cha em đã luôn nói em có thể yêu đương tùy ý, nhưng trưởng thành rồi nhất định phải kết hôn một cách nghiêm túc."
Tôi đỡ anh đứng dậy, dìu anh đi tới ngồi xuống ghế sô pha, rót cho anh một cốc nước ấm, gọi tạp vụ vào lau dọn bãi chiến trường, liên tục bận rộn.
Thẩm Mộ nắm tay tôi kéo lại: "Những việc này em không cần làm đâu."
"Ừ."
Tôi nương theo sức kéo của anh, ngồi phịch xuống ghế, thầm nghĩ, chắc chắn anh biết tôi có bao nhiêu bạn trai cũ. Tính tôi thích bông đùa, từng làm rất nhiều trò lố bịch. Một khi anh đã để ý tới chuyện này thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác…
"Em không được phép liên lạc với bọn họ nữa."
Thẩm Mộ đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi liếc sang nhìn, thấy biểu cảm trên mặt anh rất nghiêm túc bèn xoa xoa cổ anh: "Anh đang ra lệnh cho em đấy à?"
Toàn thân anh đột nhiên cứng đờ, hơi thở gấp gáp, phản ứng bất thường. Anh nghiêng đầu lo lắng: "Nếu em muốn liên lạc với họ thì phải nói cho tôi biết, nếu không…"
"Em hiểu rồi." Tôi ngắt lời anh: "Em sẽ không liên lạc với họ nữa."
Lại hỏi anh: "Vừa rồi anh nổi giận là vĩ nghĩ tới người yêu cũ của em sao?"
Thẩm Mộ không nói năng gì. Tôi ngán ngẩm: "Nếu có gì không hài lòng thì anh phải nói ra chứ? Cứ tiếp tục thế này, em thấy rất mệt mỏi. Không nói không rằng, vô cớ nổi giận, đập phá đồ đạc, em dỗ dành anh cũng không ưng…"
"Nghĩa là những người trước kia đều làm tốt hơn tôi đúng không?"
Thẩm Mộ bất ngờ ngắt lời tôi, hai mắt đỏ ngầu, giọng điệu tra hỏi như đồ trẻ con.
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này rồi? Rõ ràng là tôi rất muốn nói chuyện vui vẻ với anh ấy.
Tôi đứng bật dậy, vẻ mặt bất lực nhìn anh: "Nếu anh đã thích để ý mấy chuyện này rồi thì em cũng hết cách. Em không nghĩ yêu đương vài lần là phạm tội tày đình. Quá khứ đã là quá khứ, sao anh cứ phải cắn mãi không buông thế nhỉ?"
"Thẩm tiên sinh này, anh có thấy vui không khi cứ liên tục đào những chuyện này lên và tra hỏi cho bằng được?"
"Nếu vậy, được thôi, để em nói cho anh nghe. Lúc qua lại với họ, em đã nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ, cũng cực kỳ thích họ. Sao? Anh nghe xong có thấy vui không?"
Thẩm Mộ đỏ hoe hai mắt như sắp khóc tới nơi. Lúc tôi đứng dậy, anh có hơi hoảng hốt nắm tay áo tôi nhưng lại bị tôi gạt ra.
Giọng điệu tôi có chút mông lung: "Em từng nghĩ, chỉ cần em chịu khó phối hợp với anh một chút, hai chúng ta sẽ có thể hòa hợp với nhau hơn. Nhưng giờ thì em phát hiện ra, em căn bản không thể nào theo kịp mạch não suy nghĩ của anh được."
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, tôi bất giác nói chậm lại: "Ở chung một chỗ với em, anh chẳng hề vui vẻ gì cả, lại còn tự làm tổn thương chính mình. Thẩm Mộ, nếu không thì chúng ta hủy bỏ đám cưới đi."
17.
"Không hủy!"
Thẩm Mộ kiên quyết ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, nắm cánh tay tôi, lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Tôi sẽ không hủy bỏ đám cưới."
Tôi tiến tới sát anh hơn, sát đến độ có thể nhìn thấy được những sợi lông tơ trên mặt anh, cộng thêm giọng điệu đáng thương của anh, thật sự giống như tôi đang bắt nạt một đứa trẻ vậy.
Tôi vuốt tóc anh, hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, vì sao anh lại muốn cưới em?"
Ánh mắt của anh khẽ thay đổi, anh nghiêng đầu nhìn sang một bên. Tôi dứt khoát tóm cằm anh: "Nói cho em biết, Thẩm Mộ? Anh à, nói cho em nghe xem nào."
Tôi nhìn anh chăm chú: "Em không muốn biến mình thành một cô ngốc không biết gì."
Hàng lông mi khẽ run, ngữ khí của anh man mác buồn: "Tôi rất muốn cưới em."
"Vì sao lại muốn cưới em?"
Hai mắt anh ngân ngấn nước, nhìn tôi như đang cầu xin, không nói được gì.
Tôi thay lời anh: "Anh thích em lắm đúng không?"
"Đồ ngốc, có gì mà không nói ra được chứ?"
Tôi vuốt má anh, cố kéo anh đứng dậy lại bị anh dùng lực kéo xuống, đè ra ghế sô pha. Dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày bị xé toạc, anh ôm lấy vai tôi mà khóc: "Tôi bị như thế này có phải rất đáng khinh không?"
"Có phải em cũng thấy sợ khi một người kinh tởm như tôi thích em không?"
18.
Tôi nghi hoặc nhìn anh. Trong đầu anh rốt cuộc đang chứa những gì vậy?
Anh kinh tởm? Anh đáng sợ?
Ôi trời, anh có biết là mình đang đứng đầu danh sách những người đàn ông đáng để kết hôn nhất không?
Vì sao một người đàn ông như anh lại tự ti đến mức vậy được? Trong đầu tôi loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ.
Tôi ôm lấy khuôn mặt anh, buộc anh phải ngẩng lên nhìn tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh: "Khi bạn bè của em biết em sẽ lấy anh, anh có biết là họ ghen tị với em lắm không? Họ bảo em phải tích đức tám đời mới may mắn lấy được anh đó. Thế thì vì sao em phải xấu hổ?"
Anh đã thôi không khóc nữa nhưng vẫn vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, thở dài: "Anh tự tin vào bản thân chút, được không? Cả một tòa nhà cao lừng lững tận ba mươi hai tầng này là của anh, ai nhìn thấy anh cũng phải cung kính gọi anh một tiếng "sếp tổng". Anh lại còn đẹp trai nữa. Em có thích anh cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?"
Toàn thân anh khẽ run, khẽ khàng hỏi lại với giọng khó tin: "Em thích tôi?"
"Nếu không thì? Anh tưởng một cô gái suốt ngày chạy tới tìm anh là ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm đấy à?"
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, nói với anh rất dịu dàng: "Thẩm Mộ, con gái sẽ chẳng bao giờ lãng phí thời gian cho một người mà cô ấy không quan tâm đâu."
"Thế nên, anh phải tự tin lên nhé. Anh giỏi mà, rất có tài, sau này chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt. Anh tin em đi."
Anh lại khóc rồi! Nước mắt thấm ướt cổ áo tôi, vừa lạnh vừa ấm khiến da tôi tê rần.
"Em đừng lừa tôi nhé!"
"Không hề lừa luôn."
Lòng tôi trở nên mềm mại hơn. Tôi nhẹ nhàng chạm vào dái tai anh, cảm nhận từng hơi thở ấm áp của anh nơi cổ mình. Trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
"Chưa từng có ai trong số những người yêu cũ của mình giống anh ấy. Thật mới mẻ!" Tôi thầm nghĩ.